Trên Hy Mã Lạp Sơn, tôi không biết nhiều về bất cứ điều gì. Nếu mọi người đi, thì tôi đi. Có khi tôi phải đi một mình vì họ đi bộ theo một con đường khác, và họ đi rất nhanh. Và tôi chỉ có một mình với cây gậy, và cái túi ngủ ngày càng nặng hơn vì nước mưa thấm vào. Ngoài ra, con đường rất khó đi và tôi đi lên dốc. Nhưng lúc đó tôi rất vui. Không nghĩ ngợi nhiều về bất cứ điều gì. Tôi cứ tiếp tục bước đi, cứ đi thôi, để tìm khu vực hành hương, tìm bất kỳ Minh Sư nào để dạy tôi điều gì đó. Tôi cứ tìm, cứ kiếm, cứ bước đi. Thời gian đó rất khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó khó. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lúc đó rất cực nhọc. Chỉ tới bây giờ, khi kể quý vị nghe, tôi mới nhớ rằng nó có thể được mô tả là một thời gian khó khăn. Nhưng lúc đó, tôi không thấy khó.
Ở Ấn Độ, quý vị không bao giờ nên đi một mình. Phụ nữ không bao giờ nên đi một mình như vậy. Sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, tại vì đàn ông sẽ nghĩ rằng quý vị là phụ nữ không đàng hoàng. Và quý vị sẽ gặp rắc rối nếu đi một mình. Vào lúc đó khi tới đó, tôi không nghĩ ngợi nhiều. Tôi chỉ tìm kiếm Thượng Đế. Dù đôi khi tôi nghe về chuyện đó, và một vài người đàn ông muốn đưa tôi về nhà, để chăm sóc, bảo vệ tôi và đủ thứ, tôi chỉ nói: “Không, không, không. Tôi không sao”. Tôi không bao giờ thấy sợ hãi hay gì hết. Không hề nhận ra rằng có quá nhiều nguy hiểm. Biết không, người ta nói rằng tình yêu làm mù quáng. Tôi quá yêu sự khai ngộ, quá yêu Thượng Đế, quá yêu Minh Sư, đến nỗi tôi không thể nhận ra [sự nguy hiểm]. Và Thượng Đế đã bảo vệ tôi. Chắc Trời Phật nghĩ: “Người phụ nữ này, Cô ấy quá ngớ ngẩn, quá ngu ngốc và quá bướng bỉnh. Nên chúng ta thực sự phải chăm sóc Cô ấy, tại vì Cô ấy không biết gì cả. Cô ấy không để ý gì đến nguy hiểm hay tất cả những điều đó; Chúng ta phải bảo vệ Cô ấy”. Tôi đoán là như vậy.
Một số người cưỡi trên lưng người-thân-ngựa bất cứ khi nào họ đủ sức chi trả hoặc có thể cưỡi. Nhưng họ nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm. Tôi không hiểu tại sao. Tại vì cưỡi người-thân-ngựa đâu phải lúc nào cũng an toàn. Tôi thấy có người-thân-ngựa đôi khi trượt trên băng tuyết, và một số phụ nữ/đàn ông trượt khỏi băng tuyết và v.v. Ồ, tôi đã được hoàn toàn bảo vệ! Cảm tạ Thượng Đế! Thậm chí sau bao nhiêu năm nay, tôi vẫn không nhận ra lúc đó nguy hiểm đến mức nào. Thành ra nhiều người đi hành hương đến cuối dãy Hy Mã Lạp Sơn, giống như tôi, thì mọi người tôn thờ họ, nghĩ rằng họ là con yêu dấu của Thượng Đế, và phủ phục lạy họ và đủ thứ.
Lúc đó khi tôi trở lại một trong các đạo tràng, tôi nhặt lên một tờ báo cũ tiếng Anh đã bị vứt đi. [Báo tiếng Anh] rất hiếm. Thấy tiếng Anh, nên tôi nhặt lên đọc. Tôi ngồi trên bậc tam cấp và đọc báo. Thì có một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu trắng dài, thật dài qua khỏi bụng, và chân mày của ông, tất cả đều trắng phau, và ông đội khăn xếp màu trắng, quần áo trắng; ông trông rất giống một Minh Sư, giống như một vị Thánh. Ông đến phủ phục lạy tôi. Ồ, tôi sợ quá. Sợ quá. Tôi quăng tờ báo rồi chạy mất. Tôi quên, lẽ ra phải hỏi ông ấy tại sao, nhưng tôi không hề hỏi. Lúc đó sợ quá. Tôi nghĩ: “Ông ấy đang làm gì vậy? Tại sao lại quỳ lạy trước một phụ nữ không xứng đáng gì?”
Tóm lại, làm Minh Sư là do Thiên Đàng và Thượng Đế định sẵn. Chỉ khi Thượng Đế thực sự chỉ thị và quý vị biết cách bảo vệ chính mình khỏi sự sai lầm, hoặc Sư Phụ quý vị chỉ định quý vị đến một khu vực nào đó để truyền Tâm Ấn cho bao nhiêu người – Ngài đã biết rồi, hoặc Ngài đã được báo cáo – và quý vị dựa vào Lực lượng của Sư phụ. Ngài đã được báo cáo về số lượng người đến và họ đến từ đâu, tuổi tác, tên họ và đủ thứ rồi. Chỉ khi Sư Phụ chỉ định quý vị tới đó, thì quý vị biết, rồi quý vị tới đó. Thế thôi. Quý vị không phải là Minh Sư. Mà chỉ là người mang thông tin. Thành ra chúng tôi gọi mấy người xuất gia này trong đoàn thể của tôi là “sứ giả Quán Âm”, và họ biết quy tắc. Vậy, nếu không được huấn luyện, thì có một số quy tắc sâu xa mà quý vị không biết.
[Các sứ giả Quán Âm] không ở đó để làm Minh Sư giả hưởng thụ cúng dường. Họ không được, vì tôi cấm họ lấy bất cứ gì. Cho nên mọi thứ họ dùng từ bất kỳ ai, họ đều phải trả tiền. Tất nhiên, tôi trả tiền cho họ, họ cũng không có tiền. Chúng tôi kiếm tiền. Dù sao cũng dùng chung, cho nên không quan trọng. Không phải như họ có tiền riêng của họ. Ngày nay, chỉ khi họ phải ra nước ngoài thì họ cần thẻ tín dụng, thì dù thế nào, họ sẽ có thẻ. Và khi họ đến đó, họ phải trả tiền cho mọi thứ. Bất cứ thứ gì họ dùng từ đồng tu, họ phải trả tiền. Không được trả thiếu một xu nào. Quý vị biết tất cả điều đó. Nếu nói chuyện với mấy người thường trú, mấy người xuất gia còn lại của tôi, quý vị sẽ biết điều đó. Tất cả họ đều biết điều đó. Chỉ những thường trú còn lại bây giờ – những người không ra ngoài vì danh lợi, để trở thành đạo sư giả, bất cứ gì, để lập gia đình hay bất cứ gì – họ tuân giữ tất cả những nguyên tắc này, và họ tinh khiết, trong sạch.
Những người đã rời khỏi xuất gia vì bất kỳ lý do gì, không ai trong họ đạt qua khỏi Cảnh giới thứ Ba, cho nên họ chưa hoàn toàn được giải thoát. Có lẽ họ phải quay lại kiếp người thêm một lần nữa nếu tâm họ chưa thanh tịnh. Và nếu họ vẫn còn nhớ và cầu nguyện với Minh Sư, rồi trở lại tu hành tinh tấn thì đẳng cấp của họ vẫn có thể cao. Nhưng việc đó rất khó. Một khi từ bỏ lý tưởng của chính mình, chỉ để kiếm vui thú riêng và vì lợi lộc thế tục, thì rất khó để leo [lên] trở lại. Không sao. Mọi người đều có hy vọng. Mọi người đều phải cố gắng hết sức. Đó là như vậy. Và tôi hy vọng rằng nếu quý vị không tu hành không thoát ra lần này, thì lần sau, có lẽ nếu quý vị tới bất kỳ tinh cầu nào khác, quý vị có thể gặp một Minh Sư tốt lần nữa và tu hành trở lại.
Tôi thực sự – vào lúc này, trong kiếp này – tôi không muốn quay lại Địa Cầu này lần nữa. Không phải như thế này – không. Không, thực sự quá nhiều công sức, quá nhiều mất mát mà đạt được rất ít. Và có thể chết bất cứ lúc nào, khiến những đệ tử tốt khác trở thành mồ côi. Thật không công bằng. Tôi không thể chịu khổ nhiều như vậy nữa. Và nhìn thấy tất cả những đau khổ xung quanh mình, giống như tôi luôn ở địa ngục. Người tu hành lẽ ra phải được an vui, hạnh phúc, được ban phước, tiến bộ luôn luôn. Ờ, tất cả họ đều được. Hầu hết đệ tử của tôi đều được. Chỉ có tôi là không. Họ lấy hết mọi thứ từ tôi rồi họ tận hưởng. Nhưng như vậy cũng tốt.
Không phải tôi không muốn cho đi – ý tôi là, quá nhiều người để làm gì …? Phần lớn họ không tin, không biết gì cả, không nghe gì hết. Ngay cả người của mình – mình cứu họ khỏi trại tị nạn, không lấy gì của họ, rồi họ quay lưng phản mình. Làm những điều khủng khiếp, làm những điều sai trái – tự xưng là Minh Sư, làm những điều sai trái, ngược với tất cả nguyên tắc của tôi, và khiến những người khác hiểu lầm giáo lý của tôi càng nhiều hơn, và khiến thêm nhiều người bỏ chạy tránh xa giáo lý của tôi, và do đó họ không thể đạt giải thoát. Và vì vậy nghiệp chướng khổng lồ, và nó giống như dây xích. Không tốt. Như thế không tốt, không công bằng chút nào. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nên tôi phải làm việc rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.
Và ngày nào tôi còn ở đây trên Địa Cầu này, tôi hứa với quý vị tôi sẽ không tiếc bất cứ gì để cứu thế giới này và cứu mạng sống cũng như linh hồn của con người. Tôi chỉ có thể nói với quý vị thế thôi. Tôi hứa với quý vị. [Nhưng] không dám nói nhiều. Dù Thiên Cơ là gì thì cũng không được tiết lộ quá nhiều khi nói đến đại cục. Khi tiết lộ điều gì đó nho nhỏ như: “Ồ, tổng thống nào đó sẽ chết vì bị ám sát; người nào đó sẽ thành tổng thống bất chấp mọi khó khăn vào năm nay, năm tới…” – điều đó không phải quá nhiều. Nhưng nếu tiết lộ một Thiên Cơ to lớn, vĩ đại cho toàn thể nhân loại và tất cả chúng sinh khác, như các loài động vật trên Địa Cầu này, thì người tiết lộ sẽ bị “tiêu tùng”. Và lời tiên đoán của người tiết lộ có thể bị phá vỡ. Và mọi người sẽ coi thường người tiết lộ và nghĩ: “Ồ, trước đây Bà ấy tiên đoán đúng hết, mà bây giờ Bà ấy tiên đoán sai hết”. Không, tôi muốn minh oan cho họ.
Tất cả những người thực sự thành tâm, có khả năng tiên tri, vô điều kiện, họ tiên đoán mọi sự kiện đều đúng cho Địa Cầu chúng ta, nhất là vào lúc này, hay vài năm trước, trước năm 2024, tới tận năm 2012. Mãi đến tận năm 2012. Tất cả họ đã nói đúng. Nó có thể đã là như vậy: Thảm họa có thể đã xảy đến với loài người. Lửa có thể từ Thiên Đàng phóng xuống. Một trận lũ lụt có thể dâng cao, thậm chí có thể ngập tất cả đồi núi, như thế. Tại vì Thượng Đế có thể làm mọi thứ. Thượng Đế có thể làm điều đó xảy ra. Thượng Đế có thể khiến nước dâng lên, ngập tất cả các ngọn núi và nhấn chìm toàn bộ nhân loại cũng như mọi thứ mà họ đã dày công xây dựng. Có thể đã xảy ra như vậy. Chỉ là nhờ có Thiên Đàng, nhờ có tất cả các vị Minh Sư – quá khứ, hiện tại, và vị lai nữa – giúp bằng Lực Lượng của các Ngài. Tại vì các Ngài ở khắp mọi nơi. Không chỉ ở trong phàm thân, các Ngài còn ở trong thân thể vô hình, và các Ngài cũng giúp đỡ nhưng chúng ta không thấy. Chúng ta phải cảm tạ tất cả các Ngài.
Và chúng ta phải minh oan cho tất cả những nhà tiên tri, nhất là những người mới như bà Baba Vanga, như ông Hamilton-Parker. Họ gọi ông là “Nostradamus tân thời”. Ông là người Anh. Ông đã dự đoán về cái chết của Nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị và nhiều sự kiện khác mà đã trở thành sự thật – thậm chí cả vụ mưu sát Tổng thống Trump, chẳng hạn vậy. Và ông cũng nói rằng ông biết có một nhóm người là anh hùng, anh hùng thầm lặng sẽ cứu Địa Cầu và cứu con người. Nhưng ông không biết đó là ai.
Photo Caption: Chúng Em Tồn Tại, Bất Kể Loài Nào.