Trong thế giới này, mình có thể bị... Ôi Trời ơi! Mình có thể bị hại, có thể bị làm tổn thương, có thể bị buộc tội hoặc bị bỏ tù bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào, vì bất kỳ lý do gì, hoặc lý do bịa đặt, hoặc không cần phải có lý do.
Cho dù nếu mình có tiền và chỉ cảm thấy thương cảm cho những người đồng hương ở xa, cho nên [tôi] cử một số đệ tử đến đó với tất cả số tiền mình có để giải cứu họ, tại vì họ đang gặp thảm họa và này nọ. Vậy mà chính quyền vẫn có thể bắt những đệ tử đó, buộc tội họ về bất cứ điều gì – không biết là gì – và phải ký một số giấy tờ nói rằng họ đã làm điều này, điều kia sai. Bất cứ điều gì mà chính quyền trong khu vực đó muốn quý vị thừa nhận, quý vị phải thừa nhận. Cho dù có sai hay không, họ nói rằng quý vị sẽ bị bắn ngay lập tức – ngay tại đây, ngay trước mặt họ. Vì vậy, quý vị phải ký; nếu không, sẽ bị ở tù hoặc bị bắn ngay lập tức. Chính quyền bắt họ ký những giấy tờ giả mà họ không có làm, và thậm chí còn lấy một số tiền từ đó. Và số tiền còn lại, tôi không biết [đi đâu] nữa.
Cho dù mình làm tất cả những điều tốt đẹp cho thế giới, chính quyền vẫn có thể đến và đột kích vào nơi truyền Tâm Ấn ở một quốc gia hoặc lấy đi máy vi tính của một đệ tử khác ở một quốc gia khác, rồi nói rằng mình muốn cho người ta tiền và lấy cớ COVID-19 để có thể “dụ dỗ” người ta đến với mình để trở thành tín đồ của mình. Ôi Trời ơi, tôi ước gì nó dễ như vậy. Tôi ước gì nó dễ như vậy: chỉ cần cho người ta tiền hoặc giải thưởng, thì họ sẽ đến trở thành đệ tử của mình. Cho đến nay, tôi chỉ biết một người là nữ tu, và có một tổ chức phi lợi nhuận giúp đỡ người nghèo. Và tôi đã tặng một số tiền cho tổ chức đó. Và đó là người duy nhất mà tôi biết, người đã đến để được truyền Tâm Ấn sau đó. Nhưng cô ấy cũng không tu hành tốt lắm. Cô ấy thường không có mặt. Cô ấy đã đi nơi khác, tìm kiếm những nhà sư khác ở Miến Điện hoặc Campuchia, chỗ nào đó. Nói quý vị biết, nó không dễ như vậy đâu.
Một sự thận trọng sáng suốt cho các cá nhân hoặc cho bất kỳ quốc gia nào: Nếu [chính phủ] không biết ai tốt và ai thực sự xấu, thì nên tìm hiểu ở nước nhà trước. Kiểm tra người đó trước khi quý vị phỉ báng người đó, để tránh tạo nghiệp xấu cho chính mình. Quý vị (chính phủ) đã có đủ nghiệp xấu rồi, tại vì nếu không, quý vị đã không làm như vậy. Bởi vì nghiệp xấu kéo quý vị xuống một đẳng cấp thấp hơn, và điều đó sẽ đưa quý vị đến một thế giới thấp hơn, một thế giới đau khổ thậm chí hơn cả Địa Cầu, và thậm chí có thể xuống địa ngục.
Và bất kỳ quốc gia nào đối xử tệ với một người tốt, thí dụ như vu oan hoặc phỉ báng người đó, một người tốt – tốt cho quốc gia đó và không hề làm hại bất cứ gì – thì đó là nghiệp rất nặng. Nó tạo ra nghiệp xấu cho quốc gia, và sau đó quốc gia đó có thể dễ bị tấn công thậm chí bởi những quốc gia khác. Vì vậy, hãy cẩn thận với những gì quý vị nói, những gì quý vị viết và thậm chí cả những gì quý vị suy nghĩ. Cầu mong Thượng Đế khai sáng cho quý vị đủ để hiểu ai tốt cho quý vị, ai tốt cho quốc gia của quý vị. Quý vị thậm chí không cần phải làm gì cho người đó hết, nhất là khi người đó không yêu cầu gì cả. Họ chỉ chăm sóc những hoàn cảnh và những người cần giúp đỡ. Vì vậy, quý vị nên biết rằng người đó là tốt.
Không cần phải lo lắng về việc Cô ấy làm điều đó vì cái gì. Để làm chi? Quý vị có thể thấy rất rõ tại sao Cô ấy làm việc đó hoặc Anh ấy làm việc đó, khi Họ không nhận đáp lại bất cứ gì và không yêu cầu gì cả. Chẳng hạn, trong tất cả các lá thư trao Giải từ tôi, chúng tôi viết trước rằng: “Tấm gương này chỉ để người khác noi theo và có thể giúp ích cho người khác, giống như quý vị đã làm, và hoàn toàn vô điều kiện. Chúng tôi sẽ không liên lạc, sẽ không nhận bất cứ gì từ quý vị sau đó. Và nếu quý vị muốn được phát sóng trên truyền hình của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ làm. Nếu không, chúng tôi sẽ không phát sóng. Và chúng tôi sẽ không liên lạc hoặc yêu cầu quý vị bất cứ gì sau khi trao Giải Thưởng”. Vì vậy, hoàn toàn rõ ràng rằng chúng tôi làm việc đó chỉ vì tình bạn, giữa con người với con người, hoặc vì nhân loại nói chung, để giúp thế giới trở thành một nơi đáng sống hơn. Chúng tôi không muốn bất kỳ lợi nhuận nào từ đó.
Tôi cho tiền ở bất cứ nơi nào cần cho. Tất cả đều từ tấm lòng tôi. Có nhiều ngôi chùa tôi giúp đỡ. Chỉ có một nơi được nhắc đến. Trong số nhiều nhà sư tôi đã giúp đỡ, chỉ có một người được nhắc đến, tại vì tôi phải thông qua phân bộ liên quan của Truyền Hình Vô Thượng Sư để lo chuyện đó. Những gì trước đó chưa bao giờ được phát sóng trên Truyền Hình. Và không chỉ vài chục ngàn (Mỹ kim), mà là hàng trăm ngàn – rất nhiều, rất nhiều, có thể lên tới hàng triệu (Mỹ kim), nhưng không ai biết. Trước đây, chúng tôi không có Truyền Hình Vô Thượng Sư hoặc không ai đến đó hoặc thấy những chuyện như vậy. Chúng tôi làm tất cả mọi thứ nhân danh Thượng Đế, nhờ Ân điển của Thượng Đế và Lòng Từ bi của tất cả Minh Sư, từ tất cả những trái tim yêu thương – tấm lòng yêu thương trong sáng của tôi, chỉ có Tình Thương trong sáng thôi. Tôi không muốn gì cả.
Ý tôi là, thực sự, nếu tôi muốn tiền tài danh vọng, thì tôi phải tìm kiếm ở tất cả cường quốc và tìm cách liên lạc với tất cả những người nổi tiếng hoặc có quyền lực chứ. Không, tôi không bao giờ làm điều đó. Bất cứ khi nào, bất cứ điều gì liên quan tới người nổi tiếng hoặc chính trị gia, thì họ là những người liên lạc với tôi thông qua ai đó. Tôi chưa từng biết họ trước đó. Đó là sự thật, và tất cả quý vị đều biết điều đó. Nếu tặng tiền hoặc trao giải mà có thể tuyển người ta vào tu thì dễ biết mấy. Không, không phải như vậy! Tôi cũng trao giải thưởng cho nhiều nhân vật quan trọng và nổi tiếng. Họ không bao giờ trở thành đệ tử. Đôi khi họ viết thư cảm ơn, đôi khi thậm chí không.
Tôi vui vì một số người xứng đáng đã nhận được giải. Trong suốt cuộc đời làm chính trị gia, họ đã hy sinh nhiều thứ để điều hành đất nước, để giúp đỡ người dân của họ vì lợi ích tốt nhất của dân, bằng hết khả năng của họ – ít ra nếu họ xứng đáng, ít ra họ có thứ gì đó để cầm trên tay và biết rằng tôi trân trọng điều đó. Như là có ai đó trân trọng họ; có ai đó biết họ làm việc vất vả với ý định và tấm lòng trong sáng. Ít ra họ cũng được đôi chút an ủi trước khi chết, khi họ đã nghỉ hưu rồi. Chẳng hạn, họ sẽ nghĩ về điều đó. Hoặc thậm chí trong thời gian làm nhiệm vụ, họ nhớ đến thứ họ nhận được từ tôi với tất cả lời khen ngợi và động viên, và họ sẽ làm tốt hơn cho thế giới, cho đất nước họ, cho người dân của họ. Đó là ý định duy nhất.
Tôi trao tặng rất nhiều giải thưởng và hỗ trợ tài chính cho nhiều người chăm sóc trung tâm cứu giúp người-thân-động vật. Tôi đâu thấy người-thân-động vật nào đến làm đệ tử hoặc đến để thọ Tâm Ấn đâu! Có lần, khi chúng tôi mới đến mảnh đất của tôi ở Costa Rica, lúc đó chúng tôi sắp sửa truyền Tâm Ấn. Rồi có một chồng giấy tờ về các quy tắc cần tuân thủ để thọ Tâm Ấn, như ăn thuần chay, không uống rượu, không dùng ma túy, không trộm cắp và không sát sinh. Có một chồng giấy được in như thế để trao cho những chuẩn đồng tu. Tôi đã đến Trung tâm đó ở Costa Rica. Tôi có một mảnh đất nhỏ ở đó. Lúc đó, tôi không có nhiều tiền. Nhưng chúng tôi có một mảnh đất ở đó, và bây giờ nó vẫn còn đó. Rồi, họ để các tờ giấy lên xe tải, một chiếc xe tải mở, và chở nó trở lại Trung tâm.
Tôi ngồi trong một xe tải khác hoặc một xe hơi khác – nếu đó là chiếc xe hơi. Có lẽ đầy những lỗ đạn trên đó giống như ở California trước đây. Thôi không sao. Đời tôi giống như những bộ phim lớn. Cho dù làm rất nhiều, rất nhiều bộ phim cũng không bao giờ đủ nếu tôi kể hết cho quý vị mọi điều.
Rồi, khi chúng tôi quay trở lại Trung tâm với chiếc xe tải mở như thế, với chồng giấy cho việc Tâm Ấn, một người-thân-bò đã đến gần chiếc xe tải và lấy ra một tờ giấy từ chồng giấy. Và sấp giấy, họ kẹp lại với nhau. Không phải họ để nó mở để bay trong gió khi họ đang lái xe. Và thế nào đó, người-thân-bò đã xoay xở lấy được một trong mấy tờ giấy hướng dẫn Tâm Ấn, và ngậm nó chạy đi. Lúc đó cả Trung tâm có rất nhiều cỏ thơm ngon, xanh tươi, cây cối và hoa tươi mới, nhưng chú bò đi thẳng tới chiếc xe tải, ngậm tờ giấy Tâm Ấn vào miệng và chạy đi như vậy. Tất cả chúng tôi đều cười sau đó. Chúng tôi thắc mắc chú bò muốn làm gì với tờ giấy đó.
Vào lúc đó, Hoàng Hồng Hải vẫn còn sống. Anh ấy đang làm việc cho đại sứ quán Đài Loan (Formosa) tại Costa Rica. Anh ấy cũng kể cho mọi người nghe chuyện đó. Và những người không nhìn thấy chuyện đó cũng cười rất nhiều, vui mừng cho người-thân-bò, nhưng thắc mắc không biết… Tôi chắc chắn người-thân-bò sẽ được ban phước để giải thoát bởi ý định và tâm đơn thuần của chú. Thượng Đế sẽ không quên việc đó. Thượng Đế sẽ thấy điều đó. Và tất cả các chư Thánh Hiền và chư Phật sẽ thấy người-thân-bò thực sự muốn làm điều mà vô số con người không muốn làm, thậm chí không nghĩ đến, hoặc thậm chí coi thường và phỉ báng – phỉ báng cái phương pháp mà tôi đã phải bao lần vượt núi, băng sông và suýt chết nhiều phen trên Hy Mã Lạp Sơn, để có được và mang nó về nhà miễn phí cho tất cả mọi người. Họ không những không nhận nó, mà họ còn phỉ báng, còn gièm pha; họ còn cản trở người khác để người khác thậm chí không nghĩ về việc đến thọ Tâm Ấn để được giải thoát.
Photo Caption: Tất Cả Chúng Ta Đều Cần Cam Lồ Để Phát Triển Vượt Trên Đời Thường!