Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Một Địa Vị trên Cõi giới cao hơn được đảm bảo bằng sự siêng năng-trung thực, Ân Điển của Minh Sư và Lòng Nhân Từ của Thượng Đế, Phần 13/19

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Đức Phật đã để lại nhiều kinh sách trong đó mô tả cách Đức Phật dạy loại phương pháp nào cho những đệ tử khác nhau vào thời của Ngài. Và một số người đã học một số phương pháp này, như có thể sống rất lâu, ít nhất là 1.000 năm hoặc hơn. Hoặc không cần phải ăn. Nếu không có thức ăn, thì không cần phải ăn. Hoặc có thể bay trên không, hoặc có thể nhìn thấy tương lai, đại khái như vậy. Quý vị có thể làm tất cả điều đó. Ngay cả chưa trở thành Phật, quý vị vẫn có thể làm mọi điều đó. Và cũng có thể sống trường thọ. […] Nhưng rồi, phải làm sao nếu cả thế giới tiêu tùng? Để thực hành phương pháp đó…

Sau này, Đức Phật đã thực hành rồi, nên Ngài đã có nó. Trước khi Ngài công khai thành Phật và công khai giảng dạy cho tha nhân, mấy đệ tử đầu tiên là Năm Anh Em mà Ngài đã dạy cho Tứ Diệu Đế. Từ đó trở đi, nó lan rộng ra, và Ngài đã giảng dạy cho mọi người. Nhưng trước đó, Đức Phật đã học những thần thông đó rồi, như bay trên không, đi trên mặt nước, hoặc biến mất hoặc xuất hiện trước mặt mọi người chẳng biết từ đâu, và đọc được tâm trí của người khác (hay tha tâm thông), nghe thấy từ xa (thiên nhĩ thông) và nhìn thấy từ xa (thiên nhãn thông) mà không có người đó hoặc cảnh đó ở trước mặt.

Quý vị có thể làm tất cả điều đó. Nhưng có một điều kiện để học những thứ này. Đó là quý vị không thể can thiệp vào nghiệp của bất kỳ ai khác, dù nhỏ đến đâu đi nữa. Ngay cả nghiệp của con sâu, quý vị cũng không thể. Quý vị chỉ để mọi thứ tự nhiên, chỉ lo cho chính mình và việc tu hành của mình. Nhưng việc đó không dễ lắm đâu. Quý vị phải tu hành trong sự cô đơn, ở một nơi mà không ai đến thăm quý vị bao giờ. Có thể là mãi mãi. Có thể mất nhiều năm trời tới khi quý vị thực sự tinh thông kỹ thuật đó, phương pháp đó. Quý vị có thể ở trong hang động hoặc phòng của mình. Phải sống trên núi, nơi nào đó xa mọi người, không ai có thể làm phiền quý vị, và quý vị không thể can thiệp vào nghiệp của bất kỳ ai, bất kỳ chúng sinh nào – thậm chí là của cây cối. Bởi vì nếu quý vị can thiệp, thì nghiệp của họ sẽ kéo quý vị xuống. Quý vị không thể tiếp tục tu lên được.

Nhưng Đức Phật đã tu tập trước đó. Trước khi Ngài ngộ ra và đạt được quả vị Phật trở lại dưới Cội Bồ đề, Ngài đã tu tập tất cả phương pháp đó từ trước rồi. Thành ra Ngài ăn rất ít và uống rất ít. Nhưng Ngài đã ngộ ra tất cả và Ngài đã chọn trung đạo. Rồi Ngài đã công khai dạy mọi người sau đó. Nhưng lúc đó Ngài đã thành Phật rồi, nên Ngài có thể dạy mọi người. Bởi vì Ngài được chỉ định là một vị Phật để dạy mọi người.

Và đôi khi, nếu quý vị tu hành để sống lâu, quý vị phải ngủ, thiền trong nhiều giờ vô cùng lâu, nhiều ngày dài, nhiều tuần dài, nhiều tháng dài hoặc nhiều năm dài. Quý vị không thể ra khỏi phòng hoặc hang động của mình. Hầu hết họ sống trong vùng hoang dã. Họ có lẽ tìm thấy chỉ một hang động đơn giản hoặc gì đó. Và họ không thể ăn bất cứ gì, không thể uống bất cứ gì, không thể gặp bất kỳ ai, không thể làm bất cứ điều gì cho bất kỳ ai. Chỉ ở trong hang động hoặc là trong khu vực riêng của họ, ngủ, nghĩa là thiền định và quán tưởng hoặc chỉ ở trong trạng thái nhập định mãi như vậy đó.

Và như thế rất cô đơn, rất khó chịu đựng. Rất cô đơn. Quý vị không thể có radio; không thể có điện thoại; không thể có tivi; không thể đọc bất cứ gì ngoại trừ những lời dạy nào mà Sư Phụ đã truyền cho quý vị, chẳng hạn như một số kinh điển của Đức Phật hoặc từ Đạo Đức Kinh hoặc bất kỳ kinh điển phù hợp nào mà Sư Phụ đã đưa cho quý vị. Quý vị chỉ phải đọc mấy cái đó và không có gì khác. Quý vị không có gì, không có gì, hoàn toàn không có gì. Quý vị sẽ ngủ đông trong nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng hoặc nhiều năm. Và sau đó nếu khỏe mạnh, quý vị thành tâm và có thể chịu đựng tất cả điều kiện sống đó, thì quý vị có thể sống lâu – hàng trăm năm, một ngàn năm, hoặc thậm chí hàng ngàn năm. Nhưng quý vị không thể làm gì nhiều cho thế giới này ngoại trừ ban cho họ một số... Tất nhiên, một số phước lành của quý vị sẽ đến với người nào đó mà có duyên với quý vị.

Hoặc quý vị muốn dạy họ điều gì đó, để truyền lại truyền thống tu hành từ pháp mạch của quý vị. Nhưng không nhiều, không nhiều. Quý vị không thể làm bất cứ điều gì để can thiệp vào thế giới này, ngay cả đối với một con kiến. Như là nếu con kiến ​​đang chết đuối, quý vị cũng không thể đưa tay ra vớt nó lên chỗ đất khô. Nếu một người-thân-chim bị thương, quý vị không đem chú về nhà và đắp thuốc cho chú. Quý vị để mọi thứ nguyên như vậy, theo cách mà Vũ trụ đã an bài hoặc chỉ định theo cách đó. Cho nên không phải như quý vị muốn tu hành bất cứ pháp gì, quý vị tìm thấy vị Minh Sư, rồi quý vị có được pháp đó. Không đâu. Đôi khi quý vị tìm thấy Minh Sư, nhưng Minh Sư không muốn quý vị.

Dù sao thì cũng khó để nhận ra ai là Minh Sư, cho dù quý vị ra ngoài và gặp một vài vị Thánh thực sự. Như Lão Tử, nếu Ngài sống mãi mãi và Ngài chỉ trông giống như người bình thường, làm sao quý vị nhận ra Lão Tử? Làm sao? Họ cũng có thần thông. Họ thậm chí có thể thay đổi diện mạo bất cứ lúc nào để khiến Họ trông giống như một cô gái hay cậu bé, hoặc chỉ là người già, bình thường, chống gậy đi, bất cứ gì như thế. Vì vậy, quý vị không bao giờ có thể nhận ra ai là ai.

Và cho dù một vị Phật trở lại nơi đây, làm sao quý vị nhận ra Ngài? Nếu Ngài xuống và bắt đầu giảng dạy… Giả sử Ngài không phải trải qua quá trình sinh nở, và Ngài chỉ đến thẳng từ Cõi Trời Đâu Suất, xuống trần và ngồi ở quảng trường Times Square của New York. Ngài không cần một ngôi nhà – tất nhiên, Đức Phật bây giờ là một vị Phật thật từ Thiên Đàng. Và Ngài đã đến quảng trường Times Square của New York và bắt đầu thuyết giảng. Và mọi người hỏi Ngài: “Ông là ai mà giảng như thế, dù trông rất thông thái, đạo đức và không đòi hỏi bất cứ đền đáp gì? Sao Ông làm vậy được? Ông là ai?” Nếu Ngài nói Ngài là Phật, ồ, thì thật may mắn nếu Ngài không bị cảnh sát còng tay và đưa vào tù. Quý vị có nghĩ vậy không?

Hoặc thậm chí “quét” Ngài ra ngoài, đuổi Ngài ra khỏi đó. Không ai sẽ tin Ngài nếu Ngài ngồi đó và nói rằng Ngài là Phật. Không ai [tin] cả. Dạy [người] thế gian này còn khó hơn là leo núi Tu Di hay đỉnh Everest của Hy Mã Lạp Sơn, mà thậm chí không có bất kỳ thiết bị nào. Để leo lên Hy Mã Lạp Sơn, để leo lên đỉnh Everest hay Núi Kailash mà không có bất kỳ dụng cụ [leo núi] nào, không có quần áo ấm hay thức ăn, thậm chí còn dễ hơn là dạy con người trên thế gian này. Nghiệp chướng của họ quá nặng, sự vô minh của họ – quá dày; thật khó để xuyên thấu.

Tôi rất hạnh phúc, rất may mắn khi có rất nhiều đệ tử đạt quả vị và rất tin vào Chân lý và Giáo lý, thực sự đón nhận Pháp môn Quán Âm, và thành tâm tu hành mỗi ngày. Điều đó không chỉ tốt cho chính họ hay chín thế hệ của họ, mà còn tốt cho thế giới, cho mọi người xung quanh họ. Đi đến đâu họ cũng mang lại phước lành, hạnh phúc cho người khác. Ngay cả Truyền hình Vô thượng Sư – từ xa, họ không thấy chúng ta, họ không thấy tôi – nhưng phước lành của truyền hình này là vô tận. Quý vị có tất cả những thể nghiệm này; quý vị biết điều đó – các đệ tử của tôi, tất nhiên. Tôi không nói những người bên ngoài. Một số người bên ngoài cũng nhìn thấy Sư Phụ – thí dụ, hóa thân của Chính Tôi đã đến nhà họ. Hóa thân giúp đỡ họ trong lúc cần thiết hoặc trong lúc tai nạn, nhưng rất hiếm. Tại vì ngày nay – Thời kỳ Cuối – hầu hết mọi người đều điếc, mù, câm hơn bao giờ hết.

Ngay cả vào thời của Đức Phật, con người không bị nhiều ô nhiễm. Tâm trí của mọi người vẫn còn trong sáng và đơn thuần. Họ ăn những thức ăn đơn giản. Họ không bị đầu độc bởi giáo lý xấu nào hay bất kỳ thầy giả nào. Ồ, tất nhiên là có Đề Bà Đạt Đa. Nhưng dù vậy, khi Đức Phật muốn nói và giải thích Chân lý thực sự, hàng ngàn tỳ kheo đã bỏ Ngài mà đi và không muốn lắng nghe. Tại vì họ nghĩ rằng họ đã biết mọi thứ rồi và Đức Phật thì đang giả mạo. Ôi trời ơi. Đức Phật muốn như thế để làm gì? Ngài là một vị Vua. Một vị Vua tương lai. Ngài là Thái tử. Ngài có thể có bất cứ thứ gì khác mà Ngài muốn, có bất kỳ người vợ nào mà Ngài muốn. Ngài không cần phải hạ thấp Chính Mình để trở thành một người hành khất như thế! Và tại sao Ngài phải dạy tất cả những kẻ ngu dốt này? Để làm gì? Họ có thể cho Ngài cái gì chứ? Là tỳ kheo rồi, thì họ có thể cho Ngài cái gì? Tỳ kheo là đâu có nhà cửa, đâu có tiền bạc, đâu có gì đâu.

Vì vậy, sau khi tất cả họ bước ra, Đức Phật nói với một số tín đồ của Ngài, những người trung thành còn lại: “Ồ, tốt. Bây giờ tất cả hạt giống thối rữa đã đi khỏi rồi, chúng ta có thể làm việc thực sự của mình ở đây”. Đại khái như vậy – tôi không nhớ chính xác từng chữ, nhưng đại khái như vậy. Nghĩa là, Đức Phật không buồn khi hàng ngàn tỳ kheo này bỏ đi trong buổi thuyết giảng của Ngài, mà Ngài kiểu như vui mừng. Ngài biết chuyện đó phải xảy ra, tại vì những người này quá nặng nề, quá đần độn – không có IQ, không có lý trí, không có suy luận, không có chút khai ngộ nào, không có gì cả. Vì vậy, Đức Phật vui mừng vì Ngài không phải dính líu tới họ. Bởi vì những người thấp kém, quá thấp như vậy – dưới cõi A-tu-la, dưới đẳng cấp con người – rất khó để đưa họ lên.

Chính tôi cũng biết điều đó, từ kinh nghiệm của bản thân. Ôi Trời ơi. Họ chỉ mang đến cho mình rắc rối bất tận. Họ có thể hạ độc mình. Có thể giết mình bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí chỉ đưa cho mình trái cây cúng dường nào đó, như từ cây thanh long có rất nhiều gai trên đó. Cây thanh long có hai loại. Một loại không có gai; một loại có gai cùng khắp, thậm chí trên quả của chúng – khi ra quả, gai mọc khắp quả. Và có một người thậm chí cho tôi ăn, anh ta nói đã gọt vỏ rồi. Nhưng khi tôi ăn, ôi, rất nhiều gai dính vào lưỡi. Tôi thậm chí không thể nói được. Rất đau đớn! Tôi tự hỏi làm sao tôi thậm chí thoát được chuyện đó. Tôi đã đi khám bác sĩ, nhưng tự hỏi… Vào lúc đó, tôi tự hỏi làm sao tất cả gai có thể nhìn thấy, thậm chí đã chôn sâu bên trong lưỡi của tôi. Ồ, ngay cả bây giờ nghĩ về chuyện đó, tôi nghĩ: “Ôi Trời ơi, làm sao có thể như vậy?”

Nhiều chuyện khác mà họ làm. Họ không phải cố ý làm vậy. Chỉ là đẳng cấp thấp kém của họ bị ma quỷ lợi dụng để làm hại mình, nhất là những người thật sự rao giảng Chân lý một cách vô điều kiện, đầy yêu thương, không mong đợi được đền đáp gì. Vì vậy, việc phỉ báng và nói xấu, đưa tất cả thông tin sai lệch về một vị Minh Sư và tôi, chẳng hạn, chẳng là gì so với nhiều chuyện khác mà [khiến] mình có thể chết ngay lập tức bởi chính những người gọi là đệ tử của mình. Vì họ đâu có đến đó để được Tâm Ấn thật sự hay tu hành thực sự. Họ chỉ đến đó cho vui, hoặc tò mò, hoặc coi đó là điều hiển nhiên vì nó quá dễ dàng. Họ không cần phải lên Hy Mã Lạp Sơn – leo lên núi và có thể trượt xuống chết bất cứ lúc nào – để tầm Chân lý. Họ không cần phải đi khắp thế giới để liên tục tìm kiếm phương pháp tốt nhất cho chính họ hoặc giúp đỡ tha nhân. Không, họ không cần phải làm vậy! Họ ở trong ngôi nhà thoải mái của chính họ, có máy lạnh và tất cả mọi thứ, và tôi đến nhà họ hoặc thành phố hoặc thị trấn của họ rồi thuyết giảng cho họ miễn phí, không có bất kỳ điều kiện nào cả. Cho nên, họ nghĩ rằng: “Ồ, rẻ quá. Quá dễ dàng”.

Vì vậy, chỉ có những thầy giả mới có thể sống vui vẻ. Những Minh Sư thật phải luôn luôn chịu đựng bất cứ điều gì, bất cứ lúc nào! Cho dù mình đã có một tổ chức phi lợi nhuận được chính phủ chấp thuận rồi, vậy mà có lúc chính phủ hoặc tổng thống vẫn cáo buộc mình là không nộp thuế, trốn thuế, đại khái như vậy. Ờ, cũng có chuyện đó. Nó đã xảy ra, chuyện có thật – chuyện của tôi, cũng trong đời tôi, chẳng hạn như vậy. Và cho dù mình tự chăm sóc chính mình, làm kinh doanh, có tiền, và gửi tiền vào ngân hàng, [nhưng] khi muốn rút tiền ra, họ có thể quay lưng lại với mình, phản đối mình, và nói rằng một số tiền của mình đến từ Singapore, và họ không cho phép [rút tiền] vì “Singapore là một quốc gia Hồi giáo!”

Tôi biết quý vị không tin chuyện đó, nhưng nhân danh Thượng Đế, tôi nói với quý vị tất cả sự thật, không gì ngoài sự thật. Tôi nói với quý vị tất cả những chuyện đó để làm gì? Tôi không bao giờ biết chuyện đó có thể xảy ra, nếu như nó không có xảy ra. Tôi không tưởng tượng được trong lúc còn trẻ – trong lúc còn ngây thơ và còn tin tưởng nhiều hơn, tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được chuyện như vậy xảy ra với mình. Ồ, còn nhiều, nhiều nữa, rất nhiều, nhiều nữa...

Photo Caption: Cùng Nhau, Cảm Thấy Mạnh Mẽ    

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (13/19)
Xem thêm
Video Mới Nhất
35:22

Tin Đáng Chú Ý

120 Lượt Xem
2024-12-21
120 Lượt Xem
2024-12-21
193 Lượt Xem
38:04

Tin Đáng Chú Ý

154 Lượt Xem
2024-12-20
154 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android