Thành tâm, khiêm tốn tu hành. Luôn luôn tán thán Thượng Đế, ca ngợi tất cả Minh Sư, để bảo vệ quý vị khỏi kẻ thù của chính quý vị, đó là ngã mạn – ngã mạn đầy tham vọng, lòng tham danh lợi của quý vị. Đó là kẻ thù tồi tệ nhất mà quý vị có thể có, tệ hơn cả quỷ dữ, tệ hơn cả ác ma, tệ hơn bất kỳ chúng sinh xấu xa nào khác trên Địa Cầu này hay bất cứ nơi nào. Bởi vì nếu chúng là ma quỷ, nhưng quý vị có đức hạnh, quý vị vững tâm tu hành, tâm hồn trong sáng, thương Thượng Đế, thương Sư Phụ, và thương nhiều Minh Sư khác, thì không có quỷ nào có thể đến gần quý vị, chứ đừng nói làm hại quý vị. Không có ma nào đến gần được. Chúng phải tránh xa hàng chục dặm. Nhưng nếu quý vị tham lam, tham vọng và xây dựng danh tiếng và tài sản của mình bằng những lời giả dối hoặc một loại tưởng tượng giả tạo mơ hồ, thì quý vị coi như xong đời. Khi đó, bọn quỷ sẽ luôn ở xung quanh quý vị và nuôi dưỡng ngã chấp của quý vị bằng đủ loại huyễn tưởng, và có thể truyền chút thần thông nào đó cho quý vị để quý vị tưởng mình quan trọng. Không, không, không. Đó không phải là Phật.
Phật không hề truyền thần thông, cũng không dùng thần thông, ngoại trừ có lúc Ngài phải làm vậy để gặp một số đệ tử. Ngài bay trong đoàn tùy tùng của Ngài thôi, và không ai khác có thể nhìn thấy ngoài những tín đồ đã mời Ngài, chẳng hạn như vậy. Ngài không làm điều đó để phô trương. Ngài đã học điều đó từ trước hoặc một số điều tự nhiên đến với Ngài. Tôi đã kể quý vị rồi. Nhưng Ngài không làm điều đó chỉ để người ta vỗ tay, khen ngợi Ngài hoặc cho Ngài thêm bữa trưa mà Ngài có thể ăn.
Đức Phật đã làm mọi chuyện một cách đúng đắn, phù hợp, vào đúng lúc và đúng thời mà thôi. Bất cứ việc gì khác mà Ngài làm, như xuất hiện trước mặt đệ tử ở trong tù để an ủi họ, như Hoàng hậu (Vi Đề Hy) trước đây – Bà bị giam trong ngục và Bà muốn gặp Đức Phật. Bà không đi được, nên Bà cầu nguyện với Đức Phật. Cho nên, Đức Phật đã xuất hiện bằng linh thể, hóa thân – không phải là phàm thân, nhưng trông giống hệt như phàm thân. Và đôi khi mình thậm chí có thể chạm vào được. Có thể bắt tay hoặc thậm chí Sư Phụ còn ôm quý vị – như một cơ thể vật chất thực sự, nhưng đó là hóa thân.
Và Đức Phật đã hiện hóa thân trong nhà tù của Bà, nơi không ai có thể vào, tất nhiên rồi. Đó là một nhà tù nghiêm ngặt; không ai có thể vào bên trong đó. Đức Phật đã ở đó một lúc lâu để dạy Bà phương pháp của Đức Phật A Di Đà, để Bà thiền định và quán tưởng ở đó về Cõi Phật A Di Đà, và sau đó Bà sẽ được tái sinh lên cõi đó. Nhưng Bà phải làm đúng như vậy. Đức Phật nói với Bà về Cõi Phật A Di Đà trông như thế nào, tất cả đều chi tiết, và Bà phải thuộc lòng và nhớ lại tất cả những điều đó, mỗi ngày, và cũng nghĩ về tất cả những chi tiết đó, và niệm danh hiệu của Đức Phật A Di Đà. Không chỉ niệm Danh hiệu của Đức Phật mà thôi. Khi Đức Phật dạy Bà, tất cả đều rất chi tiết, và Đức Phật nói rằng Bà phải luôn nhớ điều đó trong tâm trí, cảnh tượng của Cõi Phật A Di Đà. Đó là cách Bà có thể được tái sinh ở đó.
Nên thực sự không dễ dàng lắm đâu. Quý vị không thể tập trung nhớ hết mọi chi tiết về hình dáng của hoa ra sao, nước trong hồ cam lồ trông như thế nào ở Cõi Phật A Di Đà, và tiếng chim hót ở đó, điệu ngân nga ra sao, giai điệu thế nào, thí dụ vậy. Nên đó là hóa thân của Đức Phật để giúp đỡ đệ tử trong lúc cần, nhưng Ngài không sử dụng thần thông hay bất cứ gì. Đó chỉ là điều tự nhiên xảy ra, tại vì Đức Phật có nhiều loại năng lực khác nhau để dùng giúp đỡ đệ tử của Ngài.
Và thường thì chỉ có đệ tử hoặc những ai liên quan mới nhìn thấy. Nhưng đôi khi người khác bên ngoài cũng nhìn thấy. Giống như trong một gia đình, người mẹ thì không nhìn thấy, nhưng đứa con chưa được Tâm Ấn thì lại thấy Sư Phụ đến nhà mình làm điều này điều kia, chẳng hạn vậy. Hoặc thậm chí người ngoài chưa Tâm Ấn, người nhà hoặc bạn bè đến và nhìn thấy Sư Phụ trong nhà quý vị, đang làm việc hoặc đang gia trì. Điều đó cũng có thể xảy ra, nhưng không phải lúc nào cũng xảy ra như vậy.
Thường là Đức Phật chỉ hiện hóa thân khi cần thiết. Hoặc luôn luôn – thậm chí luôn luôn, nhưng không phải ai cũng thấy được. Trong toàn thể Pháp hội của tôi cũng vậy, ví dụ, khi tất cả các đệ tử ở đó, nhưng chỉ một số đệ tử thấy chư Phật đến và đi, hoặc bất kỳ phép lạ nào khác, hoặc phép lạ của Sư phụ trong Pháp hội đó, gia trì cho ai và ai. Nhưng mấy người khác không thấy gì cả, không nhận ra bất cứ điều gì. Chỉ có một nhóm đệ tử vào thời điểm đó thấy được. Chúng tôi có một số lời chứng thực đó. Rất nhiều – chỉ là đôi khi họ không viết ra. Thông thường tôi bảo họ đừng viết, nhưng có lúc họ không kiềm lòng được. Họ phải viết ra; họ muốn chia sẻ với người khác, để khuyến khích người khác tiếp tục tu hành.
Có lần, một số đệ tử của tôi đi đâu đó để thiền, và nhiều nhà sư Tây Tạng đã đi theo họ, chạy theo họ và hỏi họ: “Quý vị từ đâu đến? Quý vị đang làm gì vậy? Tại sao có nhiều vị Phật đến chỗ của quý vị và nhiều Ánh sáng như thế?” Và những chuyện như vậy. Một số nhà sư Tây Tạng cũng làm vậy với những người gọi là đệ tử của tôi. Tôi nghĩ tôi nhớ là một đệ tử đã kể những chuyện đó. Tôi không nhớ khi nào và ở đâu – vài năm gần đây, có thể là ở Đạo Tràng Miền Đất Mới hay gì đó.
Nhưng không chỉ ở đó. Bao nhiêu năm qua, họ luôn nói chuyện gì đó với riêng tôi, và hỏi tôi: “Đó là đẳng cấp nào?” Tại vì ở một đẳng cấp có nhiều cảnh tượng. Nó giống như một mốc cảnh tượng, để quý vị có thể nhận ra mình đang ở đâu. Chẳng hạn như một đệ tử tình cờ lên Cõi Phật A Di Đà, sau đó họ trở về nhà và nhìn vào kinh Phật A Di Đà, họ so sánh và nói: “Ồ, mình đã ở Cõi Phật A Di Đà. Chắc chắn rồi”. Đó không phải là ảo ảnh. Tại vì cô ấy cũng biết về điều đó trong khi nhìn thấy bên trong, nhưng khi cô ấy xuất định, có một số nghi ngờ len lỏi về nơi đó là ở đâu. Hoặc là họ hỏi tôi, hoặc nếu tôi không ở đó, thì họ sẽ đi “hỏi” kinh điển nào đó, hoặc hỏi Đức Phật giải thích.
Dù sao, chúng ta biết cái nào là ảo ảnh, cái nào không phải, tại vì vào lúc Tâm Ấn, quý vị cũng đã được dạy. Tôi đã dạy quý vị cách nhận ra vị Minh Sư thật bên trong, hay ma vương tạo ra ảo ảnh, gạt quý vị và đánh lừa quý vị. Tất cả quý vị đều biết điều đó. Chỉ có một số kẻ gọi là đệ tử, nhưng họ không phải đệ tử. Họ đã là ma quỷ rồi, và họ không ăn năn hối cải. Họ chỉ đi vào, lạm dụng tình thương, lòng tốt của tôi, và muốn lấy Lực Lượng của tôi để lừa dối người ta vì tiền, vì danh tiếng và để có cơ hội quấy rối [tình dục] những người thành tâm và vô tội. Chẳng hạn như, họ trở thành nữ tu hoặc nhà sư cùng với mấy người đó rồi sau đó quấy rối [tình dục] mấy người đó, thí dụ như vậy. Và quý vị cũng biết điều đó. Cũng có một số lời chứng thực từ những người bên ngoài – từ những nữ tu bên ngoài đoàn thể của tôi, từ những ni cô Phật giáo. Họ thậm chí còn đổ lỗi cho tôi. Tôi đâu có biết gì về điều đó cho đến vài tuần trước đây. Ôi Trời ơi. Thượng Đế biết điều đó. Thật kinh khủng, kinh khủng. Ôi Trời ơi, kinh khủng. Tôi cảm thấy rất xót xa cho tất cả những người vô tội này.
Nhưng họ biết về tôi. Nếu họ biết tôi là Sư Phụ của hắn, tại sao họ không đến với tôi? Bởi vì họ cũng có thể nộp đơn. Họ chỉ cần ghi tên thì chúng tôi biết họ ở đâu và sau đó tôi có thể gửi người xuất gia của tôi đến gặp họ. Họ thậm chí không cần phải đến gặp tôi. Chúng tôi chi tiền cho họ. Họ không cần phải chi tiền cho tôi, ngay cả vé máy bay. Một số người có khả năng chi trả. Nếu họ muốn thì họ đến gặp tôi, tùy theo sự lựa chọn của họ.
Và trước khi truyền Tâm Ấn, tôi đã nói với mấy người xuất gia được bổ nhiệm cho nơi đó, thí dụ, người nào sẽ đến Âu Lạc (Việt Nam) vào ngày nào và người nào sẽ đến Thái Lan vào ngày nào và người nào sẽ đến Mông Cổ vào ngày nào, người nào sẽ đến Mỹ hay châu Âu, thí dụ vậy, v.v., v.v. Chúng tôi đều đã biết cả. Họ đưa cho tôi danh sách tên của những người muốn được truyền Tâm Ấn. Và sau đó tôi chấp thuận. Hầu hết là tôi chấp thuận. Hiếm khi nào tôi từ chối – có thể một vài người. Cho đến nay, trong suốt đời tôi, chỉ một vài người. Thường thì tôi chấp thuận tất cả. Và sau đó họ đến vào một ngày nhất định và người xuất gia truyền Tâm Ấn cho nhóm đó. Họ không tốn kém gì hết. Nếu người xuất gia của tôi đến nhà họ ở tạm, tôi sẽ trả tiền cho mọi thứ – tiền trọ, tiền ăn, tiền xăng, tiền vé máy bay hay bất kỳ loại vé nào. Tôi không bao giờ lấy bất cứ gì của đệ tử trước khi, trong khi, [và] sau khi Tâm Ấn, dù sống hay chết, không lấy gì cả. Từ khi còn nhỏ, tôi đã không bao giờ muốn lấy tiền của bất kỳ ai.
Photo Caption: Chúng Em Mới, Nhưng Chúng Em Biết Nhau Rõ Như Bạn Bè