Thành ra món quà tốt nhất chúng ta có thể tặng cho nhân loại là dạy họ tránh tất cả thảm họa, chứ không phải cứu trợ. Hiểu ý tôi nói không? Không phải cứu trợ thôi. Nhưng vì có nhiều người không lưu tâm đến điều đó, nên họ sẽ có nghiệp cá nhân hoặc cộng nghiệp. Vì thế, chúng ta luôn phải nỗ lực vì họ và kiên nhẫn chờ họ trưởng thành về mặt tâm linh. Và rồi có thể đến lượt họ, họ sẽ giúp những linh hồn khác trẻ hơn, mà chưa hiểu rằng họ phải nên tìm Thượng Đế trước tiên, và rồi họ sẽ có tất cả mọi thứ.
Quý vị có câu hỏi nào không? Câu hỏi hay nha. Đừng tìm cách thu hút sự chú ý của tôi bằng những câu vớ vẩn rác rến, bởi vì quý vị biết điều gì sẽ xảy ra rồi. Phải không? Sấm sét, mưa bão đùng đùng! Có vấn đề gì ở đây không? (Dạ không.) Có câu hỏi nào không? Nói quý vị biết, thật ra không có vấn đề gì cả. Hãy luôn cố gắng kiểm tra lời than phiền của mình xem có đúng không. Nhưng nếu thiền nhiều hơn, đi cộng tu nhiều hơn, thì quý vị luôn tốt hơn, hay là không? (Dạ tốt hơn.) Phải. Và lực lượng cộng tu sẽ rửa sạch quý vị. Hãy nhìn mấy người không đến cộng tu. Quý vị không thấy sự khác biệt lớn sao? (Dạ thấy.) Phải. Dù là người tệ nhất, thậm chí tệ nhất trong nhóm chúng ta, nhưng đến [cộng tu] thường xuyên, thì họ còn tốt hơn những ai không đến cộng tu. Không phải vậy sao? (Dạ phải.) Và khi đến cộng tu, quý vị chẳng mất mát gì, thậm chí không phải trả gì hết. Vậy tại sao không đến? (Dạ đúng.) Chẳng mất mát gì hết. Có khó khăn gì đâu? Bây giờ, Trung tâm này “tệ ”, tôi biết. Nó cách xa tất cả mọi nơi, nhưng đó là điều quý vị cần. Quý vị cần rời khỏi [nơi ồn ào] một thời gian, một lần mỗi tuần, hai lần mỗi tuần. Và tôi biết quý vị ngồi dưới tấm nhựa che, nhưng vậy còn tốt hơn những chùa chiền đẹp nhất mà chúng ta biết. Tôi tự hào về quý vị. Bảo quý vị rồi. Quý vị rèn luyện bản thân chịu đựng gian khổ để tập trung nhiều hơn vào suy nghĩ cao thượng.
Tôi rất vui. Thượng Đế thương quý vị nhiều hơn bất kỳ nhóm nào khác bởi vì quý vị rất nhẫn nại trong việc hy sinh quên mình, và quý vị tu học với tôi. Quý vị ủng hộ lý tưởng của tôi - đặt nhu cầu cấp bách của người khác lên trước bản thân mình. Và Thượng Đế thương quý vị. Tôi tin chắc Thượng Đế thương quý vị. Cho dù đôi khi tôi la rầy quý vị vì một số chướng ngại của quý vị, tôi vẫn tự hào về quý vị và tôi thật sự thương quý vị và tôn trọng quý vị rất nhiều, vì tất cả những gì quý vị đã làm và vì tất cả sự phấn đấu của quý vị. Nhưng đừng quá hãnh diện rồi ngày mai lại gây rắc rối cho tôi. Bất cứ khi nào tôi khen quý vị, hãy khóa ngã chấp của mình trong nhà vệ sinh hoặc đâu đó để nó không gây rắc rối, được không? (Dạ.)
Nó xảy ra với mấy đệ tử gần bên chúng tôi. Bất cứ khi nào tôi khen anh ta, ngay lập tức, nửa tiếng sau hoặc ngày mai, anh ta làm mọi thứ rối tung lên. Bình thường anh ta làm mọi việc rất tốt, rồi tôi nói: “Chà, gần đây anh giỏi quá. Tôi rất hài lòng về anh. Cảm ơn rất nhiều”. Thế là xong. Thế là xong. Hôm sau anh ta sẽ mang đến cho tôi đủ thứ rắc rối không thể tưởng tượng được, những trở ngại không ngờ tới. Hiểu ý tôi không? Chẳng biết từ đâu ra. Vì vậy, tôi rất hiếm khi, rất dè dặt khen ngợi vì tôi sợ điều đó sẽ làm hại quý vị, vì quý vị không kiểm soát được. Giống như trẻ em không thể giữ kim cương hay tiền bạc. Không phải cha mẹ không muốn cho con cái nhiều tiền, mà do nó còn quá nhỏ, không kiểm soát được những thứ tốt. Bây giờ quý vị cho con mình một viên kim cương thật để đeo đi học, thì quý vị “giết” nó. Đúng không? (Dạ phải.) Bởi vì những người khác sẽ [giết]. Thành ra Thượng Đế mới giữ lại mọi thứ giùm chúng ta cho đến khi chúng ta sẵn sàng đón nhận. Cho nên, đừng vội yêu cầu bất cứ gì. Chỉ làm bổn phận của mình. Thượng Đế luôn luôn chăm sóc, phải không? (Dạ phải.)
Và đừng bận tâm nhận được lời khen nào từ tôi bởi vì quý vị biết mình sẽ gây rắc rối thế nào với lời khen đó. Hầu như lúc nào cũng vậy. Nhưng mới hôm nay, bởi vì vụ hoả hoạn mà tôi bị xúc động nên quên mất. Tôi khen quý vị một chút, nhưng tôi có thể rút lại đó. Vì vậy hãy luôn cẩn thận khi người ta khen quý vị. Có thể họ muốn gì đó từ quý vị, hoặc có lẽ quý vị sẽ quá tự hào về bản thân. Cả hai trường hợp đều gây rắc rối. Tôi nhớ đã đọc trên báo… à, bài này không hay lắm, nhưng có lẽ đó là một ví dụ hay, rằng có một người phụ nữ, cô ta nói rằng cô ta luôn có được người đàn ông mà cô ta muốn bởi vì hễ khi nào cô ta muốn ai, thì cô ta đến khen người đó. Cô ta không giới thiệu về bản thân. Cô ta chỉ nói bất cứ điều gì tốt về anh ta. Cô ta cố gắng tìm ra một điểm tốt ở anh ta rồi khen ngợi điều đó. Và lần nào người đó cũng ngã gục. Siêu anh hùng mềm nhũn như cọng bún. Với phụ nữ cũng vậy. Có lẽ với tôi cũng vậy. Bây giờ hãy đến khen ngợi tôi và xem tôi trở nên mềm yếu đến mức nào. Cũng tốt là quý vị luôn tán thán tôi quá nhiều, nên bây giờ tôi kiểu như cũng quen rồi. Giống như quý vị uống quá nhiều thuốc rồi nó lờn, không còn tác dụng nữa. Vậy, cứ tiếp tục tán thán tôi. Không sao. Thực hành là tốt cho tôi. Bởi vì quý vị tán thán tôi quá nhiều lần, vì thế, bây giờ tôi miễn nhiễm với lời khen. Vậy nếu mọi người khác khen ngợi tôi, có lẽ tôi sẽ không dễ ngã như vậy. Phải không? Vậy hãy bảo vệ tôi. Nhé?
Tôi còn định nói gì với quý vị nữa? Quý vị có lạnh không? (Dạ không.) Ổn hả? (Dạ.) Nếu lạnh quá thì ngồi sát vào nhau. À không, chỉ phụ nữ với phụ nữ, đàn ông với đàn ông thôi. Bằng không, về lâu dài chúng ta sẽ càng không thoải mái. À, trừ phi quý vị muốn gặp rắc rối; thì tôi bận tâm. Biết sao không? Ở Ấn Độ, hoặc rất nhiều cuộc họp mặt của chúng ta, chúng ta phải bố trí nam, nữ ngồi riêng vì thông thường chúng ta có quá nhiều người. Vì vậy, đôi khi chúng ta phải ngồi rất gần nhau. Như thế này, quý vị sẽ thoải mái hơn. Nếu lời tôi nói quá nhàm chán và quý vị ngủ gục lên vai người bên cạnh thì nếu đó chỉ là nam hay nữ – cùng giới tính thì không sao. Nếu quý vị gục vào người khác giới, thì có thể gây ra vấn đề cho quý vị. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Vì vậy, thế này rất thuận tiện. Đừng phàn nàn. Nhưng chúng ta cũng không luôn đặt điều đó là ưu tiên. Hiểu không? Vì vậy, có lúc khi tôi gọi điện thoại cho quý vị hoặc quý vị vội đến gặp tôi, thì [nam nữ] đều ngồi chung với nhau. Và tận dụng cơ hội, “lợi dụng thời cơ”. Nhưng tôi nghĩ quý vị không bao giờ làm vậy. Phải không?
Bởi vì mỗi lần quý vị nhìn thấy tôi, dường như chỉ có tôi hiện hữu trên thế gian này thôi. (Dạ.) Tôi cảm thấy rất chắc chắn. Đó là lý do đôi khi tôi rất sợ. Tôi sợ. Tôi phải bảo vệ người đó, người già, trẻ nhỏ, hoặc người mới sinh con. Giống như hôm qua, biết không, cô ấy mới sinh con được vài tuần. Rồi cô ấy đến gặp tôi và đứng ở mép đường. Và mọi người cứ chen lấn, sau đó cô ấy bị đẩy ra ngoài. Tôi thấy điều đó nên nói: “Ồ, làm ơn bảo vệ cô ấy”. Tôi bảo hai người đàn ông lực lưỡng. Tôi nói: “Hãy đến bảo vệ cô ấy”, vì có lẽ cô ấy vẫn còn yếu. Nhưng có lẽ cô ấy không yếu lắm. Có lẽ cô ấy khỏe hơn tôi, nhưng tôi cảm thấy có lẽ cô ấy vẫn còn yếu vì mới sinh. Vì vậy, tôi nói: “Hai anh chàng lực lưỡng này, hãy bảo vệ cô ấy”. Họ nói: “Dạ vâng, thưa Sư Phụ”. Nhưng họ cứ nhìn tôi hoài. Dường như họ không nghe tôi nói gì. Tôi không biết người đó [suy nghĩ] gì. Tôi nói: “Đây, người này. Cô ấy mới sinh con. Cô ấy vừa mới sinh em bé. Hai anh có nghe tôi nói không?” Họ nói: “Dạ có, thưa Sư Phụ. Vâng”. Và rồi họ tiếp tục chăm chú nhìn tôi hoài. Và không nhúc nhích.
Do đó, nhiều khi thấy đám đông, đôi khi tôi hoảng sợ, thế này thế kia. Vì loại tình huống này, hoặc tôi nhìn thấy một đứa trẻ ở phía trước, còn quý vị ở phía sau, không nhìn thấy. Và những người khác không bảo vệ đứa trẻ đó. Cho dù thương tôi, quý vị cũng phải bảo vệ người xung quanh. Được rồi ha? Nhìn trước khi quý vị giẫm đạp. Trông chừng trước khi quý vị chen lấn. Vì ở chỗ đông người rất dễ mất kiểm soát. Nên hãy luôn cẩn thận. Được không? Hãy nhẹ nhàng. Có lẽ tôi sẽ còn ở đây vài chục năm nữa. Và nếu tôi không ở đây, thì Sư Phụ bên trong của quý vị sẽ ở cạnh. Cho nên đừng chen lấn, và hãy bảo vệ những người yếu đuối, người già, phụ nữ nhỏ bé, v.v. như tôi. Như quý vị bảo vệ tôi vậy.
Được rồi, thế thôi. Cho tôi một tràng pháo tay rồi tôi sẽ biến mất. Hãy nhớ công việc tình nguyện giúp nạn hỏa hoạn nha? Và hãy nhớ tại sao chúng ta không bao giờ có chùa chiền. Bởi vì thế giới luôn đầy rẫy những thảm họa. Chúng ta vừa mới cứu trợ nạn nhân lũ lụt ở 5 tiểu bang. Rồi bây giờ xảy ra vụ hỏa hoạn lớn ở Los Angeles. Chỉ mới năm ngoái thôi, có một trận động đất. Và trước đó cũng có lũ lụt. Và nắng nóng hoặc gì khác. Hay là hạn hán, không có nước, như ở California sáu năm qua. Trời không mưa tới khi người đó tin rằng tôi có thể làm mưa. Và rồi trời mưa. Mưa quá chừng. Và rồi quý vị phàn nàn rằng mưa nhiều quá. Bây giờ ông ấy tin rằng tôi đã làm mưa. Không biết tôi có thể làm mưa hay không, nhưng sau đó, mưa quá trời. Có lẽ tôi làm mưa, nhưng tôi không bao giờ mưa. Tôi không bao giờ làm mưa nào hết. Nhưng tới khi người đàn ông đó nói như thế, đã sáu năm [không có mưa]. Chà, đó là quá lâu. Cho nên, thấy không, California là một nơi tuyệt vời. Mọi người thích sống ở đây, kể cả những cựu tổng thống. Nhưng rồi nơi đây luôn gặp rắc rối, bởi vì không có nhiều người biết quý Ân Điển của Thượng Đế, và đối đãi với Ân Điển một cách thiếu tôn trọng. Vì thế, Thiên Thần Hộ mệnh Công lý đôi khi phải nhắc nhở con người bằng động đất, hỏa hoạn, lũ lụt và đủ loại tai hoạ.
Thành ra món quà tốt nhất chúng ta có thể tặng cho nhân loại là dạy họ tránh tất cả thảm họa, chứ không phải cứu trợ. Hiểu ý tôi nói không? Không phải cứu trợ thôi. Nhưng vì có nhiều người không lưu tâm đến điều đó, nên họ sẽ có nghiệp cá nhân hoặc cộng nghiệp. Vì thế, chúng ta luôn phải nỗ lực vì họ và kiên nhẫn chờ họ trưởng thành về mặt tâm linh. Và rồi có thể đến lượt họ, họ sẽ giúp những linh hồn khác trẻ hơn, mà chưa hiểu rằng họ phải nên tìm Thượng Đế trước tiên, và rồi họ sẽ có tất cả mọi thứ. Phải không? Giống như tôi. Giống như tôi, có tất cả, gồm những đệ tử xinh đẹp. Nhưng chúng ta không có cho riêng mình. Thượng Đế ban cho chúng ta quá nhiều thứ và rất nhiều phương tiện tài chính, nhưng chúng ta không bao giờ có bất cứ thứ gì lâu dài. Thí dụ, tôi luôn luôn có 10.000 đô la trong túi, nhưng trước khi tôi biết thì nó đã biến mất. Ngay khi tôi biết, nó đã biến mất. Luôn luôn tiện tay. Có gì ở đó, có ai ở đó, 1.000 đô la ở đây, 500 đô la ở đó, và rồi nó hết trước khi tôi biết. Và rồi một lúc khác tôi quên mất là đã hết rồi. Tôi tìm nó. Tôi nói: “Tại sao quý vị không đưa tiền của tôi gì hết vậy?” Tôi than phiền. Họ nói: “Chúng con vừa mới đưa Sư Phụ vài ngày trước”.
Phải, tôi có tất cả mọi thứ, nhưng cũng không có gì cả. Tôi có rất nhiều Trung tâm trên thế giới, tất cả đều thuộc về tôi, đứng tên tôi. Nhưng quý vị biết, tôi không bao giờ ở đó. Tôi không ngủ ở đó. Nhiều nhất có thể đôi ba ngày, với biết bao kiên nhẫn và chịu đựng. Bởi vì quý vị sẽ ở xung quanh 24 tiếng, rình xung quanh, nhìn trộm từ trong ra ngoài, hoặc chảy nước miếng, chờ đợi ở đâu đó bên ngoài, hoặc cầu nguyện: “Ôi, Sư Phụ ơi, nếu Ngài thật sự linh thiêng, Ngài phải biết lời cầu nguyện của con chứ. Con muốn gặp Ngài ngay bây giờ”. Vì vậy, tôi không bao giờ ngủ được. Hiểu ý tôi không? Ngay cả một người gây ồn ào cũng làm tôi khó chịu. Vì vậy, đôi khi quý vị thấy tôi đi chân trần ra ngoài trong bộ đồ ngủ hoặc mắt nhắm mắt mở, cũng tại vì những người tầm đạo “thành tâm” tệ hại này. Và quý vị không thể trách họ. Không thể nói họ không thành tâm. Nhưng thành tâm vì cái gì?