Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Sức Mạnh Của Sự Độc Lập, Phần 5/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Làm ơn dùng phòng của tôi. Phòng rất lớn. Rất lớn. Quý vị có thể ngồi trong đó thiền. Nhé? Đừng để dành cho tôi. Tôi sẽ vui hơn nếu quý vị dùng nó để thiền và giữ ấm cho cơ thể và có thể tập trung. […] Ở Trung tâm nào cũng vậy – tôi bảo quý vị nhiều lần rồi, nhưng vì tôn trọng tôi nên quý vị không dùng. Tôi cũng hiểu điều đó. Tôi rất là cảm kích. Nhưng vì hoàn cảnh của chúng ta, chỗ của chúng ta nhỏ. Hãy tận dụng mọi thứ quý vị có. […]

Quý vị thấy đó, tôi có rất nhiều tài sản. Tất cả đều dành cho quý vị. Tôi mừng là quý vị sử dụng nó. Cho dù tôi không dùng tới, vẫn tốt. Và tôi kiếm được tiền bằng nhiều cách khác nhau như vẽ tranh, này nọ. Nhưng tôi không bao giờ có tiền. Ngay cả khi tôi mời quý vị ăn kem (thuần chay) ở Honolulu, họ (phụ tá) cũng phải trả tiền cho kem lạnh của tôi. Đôi khi tôi không có tiền bên trong (túi hoặc tiền giấy). Ồ, tôi không quen trả bằng tiền giấy. Tôi không có nhu cầu riêng, nên ít khi động đến tiền. Rồi trở thành như thói quen. Nên tôi không biết một đô la Mỹ là bao nhiêu [Đài tệ] tiền Đài Loan (Formosa). Tôi luôn phải hỏi họ. Hiểu ý tôi không? Và hôm nay tôi đã ký một tấm séc – họ để một số tiền vào tài khoản riêng của tôi phòng khi tôi đi ra ngoài; chúng tôi đi ra ngoài và tiền của họ không thể dùng được. Séc của họ không thể dùng được. Rồi tôi dùng [séc] của tôi. Vì tôi là người nước ngoài và không phải lúc nào cũng ở Đài Loan (Formosa), nên họ để một số tiền vào tài khoản của tôi.

Hôm nay tôi đã ký séc. Đã lâu rồi tôi không ký séc. Lần đầu tiên tôi ký séc, tôi đã tặng 5.000 đô la cho chi phí nông nghiệp ở Costa Rica, và yêu cầu mua máy để làm công việc đồng áng. Chỉ 5.000 đô la. Số tiền khiêm tốn. Và tôi đã ký tấm séc lần đầu tiên từ tài khoản của mình. Hôm nay là lần thứ hai, nhưng cách nhau khoảng 5 năm gì đó. Thông thường, tất cả tiền của tôi sẽ được chuyển vào tài khoản [của hội]. Và bất cứ khi nào chúng ta cần giúp người khác, thì luôn luôn là đệ tử ký và lấy tiền ra. Tôi không phải làm gì hết. Tôi gần như quên mất cách lo liệu mấy chuyện này. Rồi, hôm nay tôi đã ký séc vì chúng tôi không mang nhiều tiền đến đây. Chúng tôi muốn cứu trợ các nạn nhân nên tôi đã ký toàn bộ số tiền, ký số tiền đó [để rút] từ tài khoản ngân hàng. Và tôi đã ký nó.

Lúc đó tôi không biết cách ký. Tôi hỏi: “Viết ở đâu và như thế nào”. Tôi thật sự không biết. Vì vậy, tôi sợ làm sai – gạch tới gạch lui, nên tôi nói: “Quý vị viết xuống, rồi tôi chỉ ký tên thôi”. Và tôi thậm chí không biết phải ký vào đâu. Anh ta nói: “Dạ ở đây, thưa Sư Phụ, ký ở đây”. Và tôi không thể nhớ lần trước mình đã ký như thế nào, vì phải ký y như vậy mới lấy được tiền. Và họ không cho chúng tôi lấy tiền vì số tiền đó là 70.000 đô la. Họ nghĩ đó là quá nhiều. Nên sau đó tôi nói: “Chúng ta phải bỏ số tiền này vào tài khoản của mình ở đây tại trung tâm, và rút số tiền này ra trước, rồi sau đó họ sẽ bỏ vào sau”. Nên ngay cả thế, tấm séc của chính tôi, tôi cũng không biết viết như thế nào. Vậy, quý vị biết đó, tôi có tiền để làm gì? Nên thật ra, chúng ta không cần phải ham muốn tiền bạc, bởi vì khi có tiền, chúng ta cũng không thể dùng được. Để làm gì?

Và tất cả trang phục của tôi đều rất rẻ vì chúng tôi tự may lấy. Chúng tôi tự thiết kế. Những bộ trang phục đắt tiền nhất đều tốn tiền thiết kế, tiền công, tiền lương, tiền may vá. Phải không? Chúng tôi tự làm hết. Nên, chỉ tốn tiền vải thôi. Và vải là thứ rẻ nhất. Thôi, không sao, tôi trông rất đẹp và giàu có, nhưng tôi chẳng có gì cả. Đó là điều tuyệt vời. Nên thật ra, quý vị không cần ham muốn có quá nhiều tiền. Nếu có đủ là tốt rồi. Vì khi có tiền, thì cũng không sao. Nó không thay đổi quý vị. Nó không làm quý vị thành người khác. Và quý vị không thể ăn nhiều hơn mức mà dạ dày có thể tiêu hóa. Và quý vị biết tôi ăn bao nhiêu rồi. Phải không? Một, hai lần một ngày là nhiều nhất, thế thôi. Vậy bây giờ mình muốn tiền để làm gì? Chỉ cần nhớ điều đó. Nhưng mình phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền. Và để dành cho người khác. Như thế thì được. Không sao. Quý vị có thể kiếm tiền và để dành. Tốt.

Nhưng đừng muốn quá nhiều. Cứ để tự nhiên. Nó sẽ đến một cách tự nhiên. Thượng Đế sẽ ban cho quý vị ý tưởng, tài năng, làm sao tài trợ cho bản thân, nếu quý vị thật sự tu hành tốt và không tham lam bất cứ gì. Mọi thứ sẽ tự đến. Đúng không? (Dạ đúng.) Bởi vì nếu quý vị có quá nhiều tiền, thì quý vị cũng giống tôi thôi, quý vị có thể làm gì với số tiền đó? Dĩ nhiên, tôi muốn mua cái này cái kia cho quý vị, xây đại điện cho quý vị hay tương tự thế. Nhưng luôn có thiên tai. Nếu không ở Hoa Kỳ thì ở Philippines. Nếu không ở Philippines thì ở Trung Quốc. Nếu không ở Trung Quốc thì ở Âu Lạc (Việt Nam), ở châu Phi, ở bất cứ nơi nào. Vì vậy, chúng ta không bao giờ thắng. Phải không? Do đó, tôi nghĩ quý vị phải ngồi dưới tấm nhựa che không biết bao nhiêu chục năm nữa. Tôi không thể hứa hẹn gì cả, vì tôi không thể giữ tiền.

Và nếu muốn xây nhà, quý vị không thể cứ mỗi ngày xây một viên gạch. Ngay khi có 5 đô la là quý vị mua một viên gạch và xây. Đó là cách duy nhất mà quý vị có thể xây nhà. Còn không, nếu tôi có thể gom được một khoản tiền nào đó, thì chuyện gì đó khác sẽ đến, rồi tôi sẽ chi hết. Sau đó quý vị sẽ lại có một tấm nhựa che. Nhưng vậy cũng được hả? (Dạ.) Còn mùa đông thì sao? (Dạ giống nhau. Vẫn không đến nỗi.) (Dạ không sao. Không tệ.) Không tệ. Quý vị mặc áo parka. Được không? Và quý vị quấn túi ngủ quanh người. (Dạ.) Nhưng khi trời mưa thì khó. Há? (Dạ không. Có phòng thiền.) Được. Phải.

Làm ơn dùng phòng của tôi. Phòng rất lớn. Rất lớn. Quý vị có thể ngồi trong đó thiền. Nhé? Đừng để dành cho tôi. Tôi sẽ vui hơn nếu quý vị dùng nó để thiền và giữ ấm cho cơ thể và có thể tập trung. Quý vị ngồi ngoài trời rồi dành cho tôi căn phòng trống lớn – thì thật vô lý. Khi nào tôi muốn dùng, tôi sẽ cho quý vị biết, rồi quý vị có thể để nó cho tôi. Được chứ? (Dạ vâng). Ừ. Ở Trung tâm nào cũng vậy – tôi bảo quý vị nhiều lần rồi, nhưng vì tôn trọng tôi nên quý vị không dùng. Tôi cũng hiểu điều đó. Tôi rất là cảm kích. Nhưng vì hoàn cảnh của chúng ta, chỗ của chúng ta nhỏ. Hãy tận dụng mọi thứ quý vị có. Đừng để dành bất cứ gì cho tôi. Dù quý vị để dành, tôi cũng đâu đến đó thường xuyên. Thật lãng phí, tốn kém. Vậy làm ơn tận dụng mọi chỗ có thể.

Và có một số thứ khác chúng ta có thể làm. Có lẽ tương tự như thế và rồi chúng ta thả xuống mấy tấm nhựa khi trời mưa hoặc trời lạnh. Và bên trong chỗ đó, quý vị có thể để máy sưởi bởi vì không thể để máy sưởi ngoài trời, nhưng có thể để máy sưởi khi chỗ đó được che phủ một chút. Và khi trời mưa hoặc trời lạnh, quý vị có thể thả nó xuống rồi nối chúng lại với nhau cách nào đó. Hoặc có một thứ gì đó mà có thể gắn chúng vào nhau rất nhanh, như dây giày. Một số túi ngủ quý vị có thể cài với nhau, và nó dính. (Dạ.) Quý vị có thể khâu nó vào. Họ gọi nó là “母子袋” (“túi trong túi”) trong tiếng Hoa. (Dạ miếng dán Velcro.) Hả? (Dạ miếng dán Velcro.) Quý vị chỉ cần để nó lên nhau là nó sẽ dính lại. Tốt. Quý vị để nó trên đường viền của mọi thứ. Nơi này nữa, quý vị cũng phải dùng để thiền. Đừng làm quá quan trọng cho tôi. Tôi đã quan trọng lắm rồi. Không cần mấy thứ đó.

Vậy, ví dụ như thế này. Khi tôi không ở đây, quý vị thả nó xuống và mọi người ngồi thiền ở đây. Như vậy sẽ ấm áp. Và cũng có mái che cạnh nhà nữa. Nên quý vị cũng có thể tận dụng chỗ đó. Có thể làm mấy thứ tương tự và thả nó xuống. Để lỡ có quá nhiều người, bên trong không chứa hết, thì quý vị có thể ngồi ở đây. Hoặc nếu được phép, thì quý vị mua thêm những thứ đó. Rồi quý vị ngồi riêng ra. Và ở mỗi nơi, quý vị mua một cái ti-vi nhỏ cho mọi người xem. Được không? Rồi. Và nếu quý vị không có đủ tiền mua ti-vi, thì có thể hỏi Miaoli (Miêu Lật). Tùy vào tỷ lệ người ở đó, chúng tôi có thể cho quý vị một “khoản trợ cấp”. Nhưng tôi nghĩ tôi cho quý vị ít hơn cho người khác. Nhưng chúng ta ít hơn những người khác. Phải không? (Dạ phải.) Số lượng người của chúng ta ít hơn. Và chúng ta tự trang bị quá tốt. Tôi dạy quý vị mọi thứ. Quý vị biết cách chăm sóc bản thân ngay cả khi trời mưa và trời lạnh. Cho nên, quý vị không bao giờ bị cảm lạnh. (Dạ đúng.)

Thiền tứ, thậm chí trời mưa quá chừng, quý vị ngồi dưới đất, ngay cả không có tấm nhựa che. Chỉ ngồi trên bãi cỏ thôi, nhưng quý vị biết cách tự chăm sóc bản thân. Phải không? (Dạ phải.) Và quý vị vẫn thiền, rồi trở thành thánh nhân, ít ra trong bốn ngày. Rồi tôi cũng nói với quý vị cách sử dụng túi ny-lông cho mọi thứ. Để tất cả quần áo của quý vị vào trong. Vì vậy, khi quý vị đến bữa tiệc, ồ, tôi không thể tin được. Chỉ vài tiếng đồng hồ mà quý vị đã biến hóa từ cô bé Lọ Lem với đôi chân lấm bùn và đầu lấm bùn trở thành những công chúa, hoàng tử Waikiki. Tôi khó mà nhận ra, vì hồi chiều tôi thấy quý vị vẫn còn lấm bùn chỗ này, và dính đất chỗ kia, khắp nơi. (Dạ.) Còn tóc thì ướt và bù xù, thế mà buổi tối, ôi chao! (Ồ.) Ồ, tôi nghĩ câu chuyện cô bé Lọ Lem bắt nguồn từ đó. Có lẽ đó là một cô gái quả cảm, có thể biến hóa rất nhanh. Nhưng trước đây tôi cũng đã làm vậy.

Khi tôi từng ở trong chùa trước khi nổi tiếng, rồi tôi dấn thân vào công việc “tệ hại” này, hồi đó tôi ở trong chùa và tôi trang trí toàn bộ ngôi chùa. Tôi đã tái thiết lại tất cả. Có vài viên gạch bị mất và tôi đã đắp lại, và trần nhà sắp sụp... Tôi đã làm lại tất cả. Tôi làm thợ mộc đóng gỗ, thợ sơn, đủ thứ. Nhưng tôi cũng phải lo công việc nữa. Tôi phải nấu sáu bữa ăn một ngày và làm việc đó, đồng thời trả lời điện thoại và đủ thứ việc cùng một lúc. Vậy, tôi làm gì? Tôi sơn – rồi tôi đội mũ lên. Và tôi rải báo khắp nơi khi tôi sửa nó bằng xi-măng và đủ thứ – để mọi thứ sẽ không rơi xuống thảm. Như thế, tôi không cần phải dọn dẹp nhiều sau đó. Chỉ cần bóp hết giấy lại với nhau là xong. Và tôi cũng che từ đầu đến chân, chỉ có mắt, mũi là lộ ra. Thế nên thỉnh thoảng khi xuống tiếp khách, tôi chỉ cần lấy nón ra, cởi bộ áo liền quần xuống, thế là sạch sẽ. Nhưng cái mũi vẫn dính sơn. À, tôi biến hóa thành một người sạch sẽ. Lúc đó, đầu tôi cạo nhẵn, nên không vấn đề gì. Tôi không cần bới tóc lên hay cuộn lại hoặc chải gì hết. Tôi chỉ cần lấy nón ra, cởi bộ áo liền quần xuống, là sẵn sàng tiếp khách, vì tôi cũng phải làm việc đó trong chùa nữa. Và khi nấu ăn, tôi thay quần áo khác, rất nhanh. Đó là cách chúng ta phải làm.

Nhưng trước đây mấy phụ nữ quý vị chưa bao giờ nhanh như vậy. Bởi vì phụ nữ nổi tiếng là đến muộn và chậm chạp. Nhưng hãy nhìn quý vị ở Waikiki. Quý vị đã làm gì? Quý vị [đã bay] hoặc niệm thần chú hay gì đó hả? Phải không? (Dạ phải.) Quý vị niệm Năm (Hồng) Danh, phải không? À, phải. Và sau đó quý vị “bay” thành các công chúa. Thật sự, tôi tự hào vì lúc đó quý vị đều ướt và lấm lem, bùn dính khắp người, thậm chí cả trên đầu. Bởi vì tôi nghĩ một số quý vị đi rất nhanh và làm văng bùn vào mặt người khác. Ờ. Có vẻ như chúng ta quay trở lại thời đại trước khi A-đam ra đời. Bởi vì tôi nghe nói A-đam được làm bằng đất sét. Chờ chút. Có lẽ sau khi thiền nhiều quá, quý vị đã trở nên thánh thiện. Kiểu như chúng ta phải quay về cội nguồn. Phải không? (Dạ.) Cho nên quý vị dính bùn khắp nơi. Chuyện gì vậy? Tôi bảo quý vị là tôi nói xong rồi. Tôi nói điều đó quá sớm. Ma quỷ đã nghe thấy. Y nói: “Bây giờ, Ngài đã kết thúc, nên tôi sẽ kết thúc cho Ngài”. Đợi, đợi, đợi đã. Tôi vẫn phải làm việc. Hiểu không? Còn một số điều nữa tôi quên mất, nhất là nhóm múa và nhóm hát. Họ phải thay trang phục rất nhiều lần và phải trang điểm thật đẹp. Sao họ làm được hay vậy? Thật tuyệt vời. Nhưng lần sau đừng chậm nhé. Chỉ vì bây giờ tôi khen quý vị thì lần sau quý vị phải nhanh hơn nữa. Cho nên tốt lắm. Được rồi.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (5/6)
1
2024-01-28
4593 Lượt Xem
2
2024-01-29
3744 Lượt Xem
3
2024-01-30
3641 Lượt Xem
4
2024-01-31
3345 Lượt Xem
5
2024-02-01
3119 Lượt Xem
6
2024-02-02
2942 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android