Chọn tự do là như thế này: Chọn Con Đường của Thượng Đế. Điều này tốt hơn cho quý vị. Nhưng nếu quý vị muốn chọn con đường khác, thì sẽ gặp rắc rối. Rồi cuối cùng, đằng nào quý vị cũng phải quay lại con đường này. Có điều lâu hơn, rắc rối hơn. Cho nên thà lúc đầu quý vị chọn Thiên Ý cho rồi. Thượng Đế không ngăn cản nếu quý vị chọn hướng đi ngược lại. Có điều nó sẽ lâu hơn, khiến quý vị đau khổ. Cuối cùng, quý vị cũng phải hàng phục, quay trở lại, và đường đi rất xa. Thế thôi. Cho nên không có ý chí tự do, tin tôi đi. Tin tôi đi. Không có ý chí tự do đâu.
Thiên Ý là như thế này: Bất cứ điều gì cô làm, hãy làm nhân Danh Ngài. Bất cứ điều gì cô làm, cô làm bởi vì cô phải làm. Và kết quả sẽ tùy vào [Thượng Đế]. Và rồi cô hằng thuận kết quả. Cô thậm chí hằng thuận hành động theo Thiên Ý, bởi vì cô không thể tránh được, cô phải làm điều đó. Giống như cô phải đi làm việc, kiếm tiền. Cô phải thở để sống. Được rồi, tốt. Nhưng ý chí tự do là, cô cũng có thể bác bỏ nó. Nhưng rồi hậu quả sẽ giống vậy.
Có câu chuyện cười như vầy: Một người Mỹ đến Nga, và họ không được nói bất cứ gì phản đối chính phủ Nga vào thời điểm đó. Vẫn còn cộng sản kiểm soát. Và người Mỹ phàn nàn, nói: “Cái gì? Ở Mỹ, chúng tôi được tự do. Chúng tôi có thể chỉ trích chính phủ Mỹ bất cứ lúc nào chúng tôi muốn”. Cho nên người Nga cũng nói: “Đúng. Ở đây chúng tôi cũng được tự do chỉ trích chính phủ Mỹ bất kỳ lúc nào chúng tôi muốn”.
Còn một chuyện cười tệ khác nữa, về chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản, “thế giới tự do”. Người dân thế giới tự do chỉ trích mấy người cộng sản, như: “Các anh không có tự do. Các anh không thể muốn nói gì thì nói, và chính phủ không bao giờ lắng nghe các anh. Nhưng trong đất nước tự do chúng tôi, chúng tôi muốn nói gì thì nói”. Và mấy người cộng sản nói: “Đúng. Ở đất nước chúng tôi, các anh không thể muốn nói gì thì nói, bởi vì chính phủ không lắng nghe. Đất nước của các anh cũng vậy, các anh muốn nói gì thì nói, nhưng chính phủ cũng không lắng nghe”. Cũng gần giống nhau.
Vấn đề là, người ta nói: “Tôi hàng thuận Thiên Ý như thế nào? Hoặc tôi có nên dùng ý chí tự do của mình?” Bởi vì Thượng Đế nói chúng ta có ý chí tự do. Ý chí tự do là biết điều gì đúng, điều gì sai. Để chọn nó. Chọn tự do là như thế này: Chọn Con Đường của Thượng Đế. Điều này tốt hơn cho quý vị. Nhưng nếu quý vị muốn chọn con đường khác, thì sẽ gặp rắc rối. Rồi cuối cùng, đằng nào quý vị cũng phải quay lại con đường này. Có điều lâu hơn, rắc rối hơn. Cho nên thà lúc đầu quý vị chọn Thiên Ý cho rồi. Thượng Đế không ngăn cản nếu quý vị chọn hướng đi ngược lại. Có điều nó sẽ lâu hơn, khiến quý vị đau khổ. Cuối cùng, quý vị cũng phải hàng phục, quay trở lại, và đường đi rất xa. Thế thôi. Cho nên không có ý chí tự do, tin tôi đi. Tin tôi đi. Không có ý chí tự do đâu.
Dĩ nhiên là có ý chí tự do: trước khi quý vị [xuống trần gian], quý vị chọn. Quý vị nói: “Vâng. Tôi sẽ phụng sự Thượng Đế. Tôi sẽ thử hướng ngược lại với Thượng Đế, để tôi biết được Thượng Đế”. Giống như tôi muốn có ban đêm để nhận ra ban ngày. Đại khái vậy. Nhưng rồi cuối cùng, quý vị cũng nhận ra ban ngày. Quý vị quay trở về ban ngày. Quý vị chọn bóng tối, để biết được ánh sáng. Đó là ý chí tự do; tự do để thực hiện điều quý vị muốn thực hiện, để quay trở lại với Ánh Sáng theo cách quý vị muốn. Vậy thà bây giờ đi cho rồi. Nếu quý vị có nhiều thời gian, nhiều năng lượng, và muốn rong chơi, lang thang, thì cứ chọn hướng ngược lại. Thượng Đế không nói gì cả. Nhưng tôi nghĩ không có ý chí tự do. Bởi vì cuối cùng, chúng ta cũng phải quay trở về nơi thuộc về mình. Vậy ý chí tự do gì đâu? Giống y như dây xích của (người-)thân-chó, chỉ dài hơn hoặc ngắn hơn thôi. Phải không? Dài hơn hoặc ngắn hơn. Ờ.
Người kế. (Trước khi đi ngủ, con ngồi thiền từ 10 đến 30 phút, rồi nằm xuống ngủ. Trong giấc ngủ, con thấy mình đang ngủ.) Ừ. (Và có chúng sinh [vô hình] đến giường của con và thực sự đè lên người con.) Ai đè? (Dạ con không biết. Chúng sinh [vô hình].) Chúng sinh [vô hình]. Đè lên người anh, rồi sao nữa? (Con có thể thấy điều này xảy ra, sau đó con cũng thấy mình đang cố gắng tỉnh dậy. Rồi con niệm Năm [Hồng] Danh. Thế là nó biến mất, nhưng có lúc nó vẫn quay trở lại. Ngay cả mấy phụ nữ [vô hình] đi vào và những thứ tương tự.)
Thường hay xảy ra hả? Chuyện đó cứ lặp lại? (Nó đã hết khoảng hai tháng trước, nhưng sau đó nó trở lại nữa, và con tự hỏi có phải có lý do nào đó không? Điều này không chỉ xảy ra sau khi Tâm Ấn. Mà nó cũng từng xảy ra hồi con còn trẻ. Con có thể nhìn thấy chính mình... và nhìn xuống.) Ừ. Và rời khỏi thân thể? (Dạ. Và đôi khi có người bò lên cầu thang, túm lấy cổ con và con tỉnh dậy mà hai tay vẫn còn đang ôm cổ mình.) Nhưng họ không làm gì anh chứ? Chỉ đánh thức anh dậy? Chạm vào anh? Họ có định làm hại anh không? (Dạ có.) Có à? (Dạ, cứ như thể con có thể cảm nhận mọi thứ và nhìn thấy mọi thứ.) Có lẽ là một cơn ác mộng? (Dạ có thể.) Bởi vì anh vẫn còn sống. (Dạ. Đúng ạ.) Cơ thể của anh vẫn còn đó, tôi có thể nhìn thấy nó. (Dạ.) Nó còn đề “Sydney” nữa. Đừng lo lắng về điều đó. (Dạ.) Anh nên tin vào Thượng Đế. Thượng Đế mạnh mẽ hơn bất kỳ chúng sinh nào. Nếu chúng sinh đó tốt thì không sao. Nếu họ xấu, họ không thể mạnh mẽ hơn Thượng Đế. Đừng lo lắng về điều đó. Anh là thượng đế. (Cảm ơn Sư Phụ.)
Người kế. Xin lỗi, chỉ là giọng (khẩu âm) đôi khi làm tôi khó hiểu, và anh lại nói quá nhỏ. Người kế! Không, hả? Vậy mình đi vô. Người cuối. Rồi mình đi vô đó. Cùng thiền với nhau và sau đó… Bởi vì ở đây trời sắp tối mà chúng ta không có đèn. Không thể làm việc. (Thưa Sư Phụ, kỳ bế quan vừa rồi, bế quan Anh quốc, Ngài bảo con đến gặp Ngài sau cữ thiền, vì sự thiền định của con không tiến bộ,) Ừ, mà anh quên mất. (nhưng chúng ta không gặp nhau, bởi vì lúc đó con đang ở cùng ban làm việc.) Và bây giờ anh ở đây. (Dạ.) Vậy thì đủ tốt rồi. Anh ngồi ngay đây, thế là đủ rồi. Anh đã tiến bộ chưa? (Dạ chưa. Vẫn vậy ạ.) Thật à? Tôi không thể giúp được. Bao lâu nay, mà anh vẫn chưa tiến bộ. Đó có nghĩa là anh không tập trung đủ. Anh không thành tâm đủ. Suốt thời gian qua, cho dù anh không được gặp tôi, nếu anh khao khát đủ, thì anh đã tiến bộ rồi. Nhưng tôi nghĩ anh có tiến bộ, anh chỉ muốn gì đó nhiều hơn. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.)
Được rồi. Tôi để quý vị đi. Được rồi, đi nào. Ý là quý vị có thể đi tắm rửa nhanh. Hãy để dành cái đó. Đừng lo về cái đó. Quý vị đi rửa mặt cho tỉnh táo và đi vệ sinh hay gì đó. Và ăn chút đỉnh, rồi đi cộng tu. Nếu đến muộn một chút cũng được, vì bây giờ cũng trễ rồi. Nhưng đừng đến muộn quá. Đừng muộn hơn sáu giờ rưỡi vì mọi người sẽ bắt đầu thiền lúc bảy giờ. Phải không? Đã sáu giờ rồi, nhưng lúc này họ đang nghe băng hay gì đó. Vậy có lẽ ổn. Và tôi sẽ tới gặp sau. Nhé? (Dạ.) Chắc chắn! (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Không có chi!
Dĩ nhiên, trong đầu quý vị vẫn còn nhiều câu hỏi; toàn là rác rến. Cho dù quý vị không bao giờ hỏi tôi câu nào hết, quý vị sẽ ổn nếu cứ thiền. Phải không? (Dạ phải.) Thời xưa, khi các vị Phật hoặc Chúa Giê-su còn tại thế, rất khó để có được giáo lý của các Ngài. Thấy không? Chúa Giê-su chỉ có sách đó – Kinh Tân Ước. Ờ. Vậy mà Ngài có rất nhiều tín đồ. Đôi khi nó mang lại lợi ích cho đời sống của họ, vì họ có niềm tin. Và các môn đồ của Ngài cũng thay đổi thế giới. Cho nên không cần phải nói nhiều. Ngoài ra, tôi nói đủ rồi. Nhưng cũng vui khi được gặp nhau, rồi trao đổi trò chuyện. Điều đó khiến quý vị cảm thấy gần gũi hơn, tin tưởng nhau hơn và gần nhau hơn; rồi có lẽ như thế này thì niềm tin của quý vị sẽ lớn lên và tin tưởng tôi hơn, tin tưởng bản thân, sự lựa chọn của mình hơn. Chỉ có vậy thôi. Bằng không, mỗi khi có câu hỏi hoặc vấn đề gì, quý vị viết ra, rồi câu trả lời sẽ xuất hiện. Mọi người đều có kinh nghiệm này, phải không? (Dạ phải.) Ờ. Phải. Bao nhiêu người? Giơ tay lên! Quý vị không bao giờ viết à. Ồ, có hả? Tốt! Thấy không, hãy tiếp tục!
Tôi nói rồi, Sư Phụ ở bên trong quý vị. Sau khi Tâm Ấn, Sư Phụ luôn luôn ở đó. Thậm chí khi quý vị ngủ, vô thức, Sư Phụ luôn luôn thức. Bất cứ lúc nào quý vị có vấn đề, có câu hỏi, thì có thể viết ra. Bởi vì khi viết ra, nó sẽ rõ ràng hơn cho chính quý vị. Và Sư Phụ bên trong quý vị, trả lời quý vị, quý vị sẽ thấy vui hơn. Bởi vì khi viết xuống, quý vị sẽ biết mình muốn gì. [Viết thì] quý vị không thể cứ viết đại. Còn khi nói, thì có lẽ quý vị nói không đâu vào đâu. Khi viết xuống, quý vị phải suy nghĩ, diễn đạt câu hỏi của mình, và nó sẽ trở nên rõ ràng hơn cho quý vị. Và một khi câu hỏi rõ ràng thì câu trả lời sẽ rõ ràng. Đó là điều hợp lý. Hiểu không?
Vậy lát nữa gặp quý vị, sau đây. Nơi này chỉ dành cho ban ngày; rất tuyệt. Tôi tận dụng giờ nghỉ ngơi của quý vị để gặp gỡ mọi người. Những nhóm riêng lẻ kiểu như vầy. Gần hơn, để quý vị có thể thấy tôi rõ hơn và hỏi nhiều câu hỏi cá nhân hơn. Nhưng ban đêm, ở bên trong thì tốt hơn, lỡ như trời mưa hay là… Chúng ta không có điện. Mà cũng không thể chụp ảnh hay gì cả; ý nói hình ảnh hay video. Gặp quý vị sau. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Quý vị hiểu mọi điều tôi nói, phải không? (Dạ phải.) Ờ. Quý vị hiểu thậm chí trước khi quý vị tới đây. Chỉ muốn gây rắc rối thôi.
Rồi ha? Hồng Kông. Đâu rồi, mấy người từ Hồng Kông? (Có một số người ở đó nữa.) Ờ. Nếu bây giờ tôi muốn đến Hồng Kông, thì có cần thị thực không? Có bắt buộc đối với công dân Anh không? (Dạ không cần. Không cần.) Vẫn như trước hả? (Dạ vẫn vậy. Vẫn vậy.) À, tuyệt vời. Tốt. (Tốt.) Tôi tưởng mình không còn nhà ở Hồng Kông nữa, nhưng vẫn còn. (Dạ.) Có lẽ nếu họ ngoan ngoãn, thì tôi sẽ đến. Lúc nào đó. Được rồi. Gặp lại quý vị sau! Bây giờ ổn chưa? Quý vị đã thấy tôi rồi. Lát nữa gặp bên trong nhé. Đi ăn. Đi rửa mặt cho tỉnh táo. Cô gầy quá! Xuống cân hả? Chồng cô thế nào? Trông cô đẹp! Mà sao lại vậy? Tôi không biết có chuyện gì với cô. Có gì đó xảy ra. Ừ. Chào, mọi người khoẻ không? Ờ. Gặp quý vị rất vui. Tất cả quý vị. Gặp quý vị rất vui. Chào. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Được rồi. Sư Phụ đẹp quá. Sư Phụ đẹp quá. Thưa Sư Phụ, Ngài đẹp quá. Tôi đang ráng nói tiếng Quảng Đông, cho nên họ cười. Vì nghe giống tiếng Hy Lạp. Đẹp ha? Đẹp quá ha? Rồi. Thôi nha. Thôi nha. Thấy không? Tôi phải cẩn thận chỗ tôi đi. Xin lỗi. Tôi chỉ đi quanh thôi. Rồi. Đừng lo. Cảm ơn quý vị. Rồi, tạm biệt! (Tạm biệt!) (Tạm biệt.)