Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Nhận Biết Quý Vị Hoàn Hảo Về Mọi Mặt, Phần 2/8

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tất cả các bài giảng, tất cả các hội thảo, tất cả các kỳ bế quan, tất cả các câu vấn đáp, chỉ để nhấn mạnh một điểm: rằng quý vị ổn. Dù quý vị là ai, quý vị rất đặc biệt. Bởi vì không ai khác giống như quý vị. Thành ra quý vị ổn. Nếu lấy quý vị ra, thì thế giới sẽ khác. Bởi vì sẽ thiếu thứ gì đó nếu không phải là quý vị. Không ai khác có thể thay thế, thế thì quý vị phải ổn rồi. Cho nên quý vị đang tu hành chỉ để chấp nhận chính mình. Chỉ để quý vị biết rằng cuối cùng quý vị là thượng đế. Hoặc từ từ nhận ra rằng quý vị hoàn hảo về mọi mặt. Trong mọi cách. Giống như một hạt cát hoàn hảo về mọi mặt. Quý vị thậm chí còn hoàn hảo hơn.

Được rồi, người kế. (Thưa Sư Phụ, cảm ơn Ngài vì Tình Thương, Lực gia trì mà Ngài đã ban cho chúng con trong kỳ bế quan toàn quốc. Thưa Sư Phụ, con đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần kể từ đó, và khổ sở rất nhiều trong việc hành thiền. Thưa Sư Phụ, con cảm thấy như thể con là một người tu hành không xứng đáng, cũng vì suy nghĩ tiêu cực của con. Xin Sư Phụ giúp con hiểu những gì con đang trải qua để con có thể tiếp tục trưởng thành. Thưa Sư Phụ, xin Ngài giúp con vượt qua suy nghĩ tiêu cực để con có thể cải thiện việc tu hành của mình?) Ai hỏi câu này vậy? Lại là cô à? Tại sao cô luôn nói như vậy? Cô lại muốn được khen nữa hả? Nói vớ vẩn. Sao phải khó khăn với chính mình như vậy? Làm sao cô biết mọi người khác đều tốt hơn cô? Hoặc thậm chí tôi tốt hơn cô? Tôi chỉ chấp nhận chính mình thôi. Chỉ cảm thấy là tôi tốt. Vì nếu Thượng Đế không hài lòng với tôi thì Ngài đã không tạo ra tôi theo cách này. Dù Ngài có làm gì thì tôi vẫn tốt. Dù tôi là ai thì tôi vẫn ổn. Cho nên, hãy cảm nhận như thế về chính cô, về bất kỳ ai khác.

Dĩ nhiên có một số điều mà chúng ta không thích về chính mình. Nhưng hãy nghĩ lại, chúng ta là ai mà có thể phán xét mình? Thượng Đế nói: “Đừng phán xét”. “Đừng phán xét” không chỉ có nghĩa là không phán xét người khác, mà không phán xét bản thân nữa. Cứ cố gắng hết sức. Cố gắng hết sức. Làm bất cứ gì khiến cô cảm thấy tốt. Và bất cứ gì cô có thể thay đổi, nếu nó khiến cô cảm thấy tốt thì hãy thay đổi. Nếu điều đó không khiến cô cảm thấy thoải mái để thay đổi, thì cho dù có bao nhiêu người nói đi nữa, cô vẫn không thay đổi. Và nếu không thể thay đổi, dù cô biết điều đó tốt, thì đừng thay đổi. Hãy tha thứ cho mình và vui hưởng. Hãy vui hưởng bất cứ những gì tốt đẹp khác mà cô có. Và cố gắng bỏ qua, càng nhiều càng tốt, những điều phủ định mà cô cảm thấy, cô không thích ở bản thân. Suy cho cùng, Thượng Đế đã tạo ra chúng ta ở đây với đủ màu da, đủ tính cách để mình có thể sống cuộc đời đầy màu sắc. Hãy chấp nhận chính mình. Hãy chấp nhận sự không hoàn hảo. Không cần phải hoàn hảo. Không cần.

Tôi biết quý vị không thích đôi giày cao gót của tôi nhưng tôi vẫn mang. Không sao cả. Lúc đầu, tôi không cảm thấy muốn mặc bộ này và trang điểm này nọ. Rồi sau đó, tôi nói: “Ồ! Tại sao không?” Sao lại không? Không vấn đề gì. Đôi khi tôi cảm thấy thoải mái, đôi khi cảm thấy không thoải mái. Đôi khi tôi mặc như vầy, nhưng khi không gặp quý vị, tôi mặc đủ thứ như quý vị, cũng thấy thoải mái như thường. Và hôm nay, tôi thật sự không muốn mặc bộ này, nhưng cũng được. Không sao. Nó phục vụ cho mục đích nào đó. Được rồi, không sao đâu. Chúng ta không nên quá khắt khe với bản thân. Bởi vì đó nghĩa là chúng ta cũng khắt khe với Thượng Đế. Chúng ta trách Ngài đã tạo ra mình như thế này! Chúng ta đổ lỗi cho Ngài vì đã đặt mình vào hoàn cảnh nào đó để chúng ta phải học một thói quen xấu nào đó. Chúng ta trách Ngài đã không giúp mình thay đổi điều đó. Chúng ta đổ lỗi cho Ngài về những sự không hoàn hảo mà Ngài đã tạo ra. Nên, đừng bận tâm về điều đó. Nếu Ngài hài lòng với quý vị thì quý vị cũng nên hài lòng với chính mình. Thật sự thì chúng ta ổn, thật vậy.

Biết tại sao quý vị đến đây không? Bởi vì quý vị không cảm thấy mình ổn. Và tất cả những gì tôi đang cố gắng bảo quý vị, là quý vị ổn. Suốt chặng đường này, suốt thời gian này. Tất cả các bài giảng, tất cả các hội thảo, tất cả các kỳ bế quan, tất cả các câu vấn đáp, chỉ để nhấn mạnh một điểm: rằng quý vị ổn. Dù quý vị là ai, quý vị rất đặc biệt. Bởi vì không ai khác giống như quý vị. Thành ra quý vị ổn. Nếu lấy quý vị ra, thì thế giới sẽ khác. Bởi vì sẽ thiếu thứ gì đó nếu không phải là quý vị. Không ai khác có thể thay thế, thế thì quý vị phải ổn rồi. Đúng không? Tất cả những viên gạch lớn trong nhà đó, có viên nhỏ hơn, có viên lớn hơn, có viên có lỗ ở giữa, có viên có vết ố hoặc khiếm khuyết nào đó, nhưng tất cả đều giữ ngôi nhà [đứng vững]. Lấy đi một viên thì ngôi nhà không còn là nhà nữa. Vậy, quý vị ổn. Đúng không?

Cho nên quý vị đang tu hành chỉ để chấp nhận chính mình. Chỉ để quý vị biết rằng cuối cùng quý vị là thượng đế. Hoặc từ từ nhận ra rằng quý vị hoàn hảo về mọi mặt. Trong mọi cách. Giống như một hạt cát hoàn hảo về mọi mặt. Quý vị thậm chí còn hoàn hảo hơn. Đừng bận tâm về mọi thứ, về những gì quý vị làm. Bởi vì dù sao thì bây giờ quý vị đã biết điều gì sai, điều gì đúng rồi. Và quý vị đang cố gắng hết sức để làm điều [đúng]. Mọi người đều biết; toàn thể Vũ Trụ đều biết quý vị đang cố gắng hết sức. Nếu không thì quý vị đã không ở đây. Nếu không thì quý vị đã không phải đau khổ vì cái gọi là khiếm khuyết của chính mình. Mọi người đều biết. Cho nên không sao, không sao đâu. Hãy chấp nhận chính mình vì dù sao thì quý vị cũng hoàn hảo. Ai mà ở đó phán xét quý vị? “Hãy để người nào không có tội ném viên đá đầu tiên”. Tôi không phải là người ném viên đá đó.

Rồi. Người kế. (Thưa Sư Phụ, bây giờ con cũng đang khổ sở khi hành thiền...) Lại nữa? (…ở đây trong kỳ bế quan này.) Cùng một người hỏi hả? (Xin giúp con…) Cô ấy viết một lá thư. Hay là một “cuốn sách”? Tôi không biết có chuyện gì với cô. Cô kỳ vọng nhiều quá. Chắc cô sinh thuộc cung Xử Nữ hay sao đó. Có phải cô thuộc cung Xử Nữ không? Cô là Xử Nữ. Hãy xem cô ấy tuyệt thế nào. Bởi vì, thật ra nếu cô là Xử Nữ, thì cô chỉ phán xét người khác, chứ không bao giờ phán xét chính mình. Đó là điều mà những người Xử Nữ làm. (Dạ, vâng.) Cô sinh thuộc cung gì? (Dạ Thiên Bình.) Thiên Bình! Bởi vậy cô mới có vấn đề. Cô nghiêng đây rồi nghiêng đó. (do dự, thiếu quyết đoán). Họ nói vậy. Tôi không biết. Tôi không biết gì về tử vi vì đọc mấy thứ đó kinh khủng lắm. Ờ, đọc những gì sẽ xảy ra với mình vào ngày mai thì thật kinh khủng. Rồi quý vị cảm thấy lo âu suốt ngày cho đến ngày mai. Như thế còn tệ hơn những gì sẽ xảy ra. Đúng không? Nếu ngày mai quý vị chết, thì đến lúc đó, quý vị sẽ chết một cách nhanh chóng. Nhưng nếu quý vị biết trước hai, ba tuần, thì quý vị sẽ chết mỗi ngày! “Trời ơi! Tôi sẽ chết như thế nào? Làm sao tránh được đây? Trời ơi! Tôi sắp chết rồi, khủng khiếp quá. Ôi! Tôi không muốn chết!” Vậy đó. Phải không? Rồi.

(Trong khi thiền, năng lượng rất mạnh phóng từ chân lên bụng con. Điều này khiến con không thể tập trung được. Có cách nào để ngăn nó lại không?) Không, đừng ngăn lại. Cứ để tự nhiên. Nhé? Đôi khi năng lượng trong thân thể cân bằng với nhau. Nó cố gắng tìm đúng hướng. Đừng lo về điều đó. Đừng lo về chân quý vị, bụng quý vị. Trong cuốn sách [Tâm Ấn], tôi có nói: “Đừng lo về những cảm giác thân thể của quý vị”. Có không? (Dạ có.) Quý vị chẳng đọc gì cả! Cuốn sách nhỏ đó là đủ rồi. Không cần hỏi thêm câu nào nữa. Ờ. Đọc cuốn sách đó đi! Đừng lo về hơi thở của quý vị. Đừng chú ý đến những cảm giác thân thể, những cảm giác của quý vị – không gì cả! Chỉ cần tập trung ở đây và niệm Năm (Hồng) Danh. Quý vị chỉ cần làm thế thôi. Đơn giản vậy mà cứ phải làm cho nó phức tạp, tự trách mình, và phân tích hoàn cảnh, tính cách, kết quả tâm linh và đủ thứ như vậy. Đừng lo về điều đó. Nghe không? Thảy hết vào thùng rác. Chỉ cần niệm Năm Hồng Danh, nhìn đây. Thế thôi! Chỉ cần làm vậy thôi. Có đơn giản không? (Dạ đơn giản.)

Quên “sách” của cô ấy đi! “Cuốn sách” đã xong chưa? (Dạ chưa.) Cô có cảm thấy chúng ta vẫn nên tiếp tục đọc “sách” của cô không? Hay là không? Dù là ai đi nữa, họ cũng chẳng dám giơ tay. Rồi. Còn gì nữa? Có điều gì quan trọng không? (Sư Phụ muốn con đọc không ạ?) Cùng một câu hả? (Dạ không, đây là câu hỏi khác.) Khác, vậy thì được. (Con gặp khó khăn khi niệm Năm [Hồng] Danh do hơi thở của con bị nghẽn. Mặc dù con thầm niệm [Năm Hồng] Danh, nhưng con thở ra trong khi đang niệm. Vì bị tắc nghẽn, con cảm thấy áp lực ở ngực và phải ngừng…) Tại sao? (…niệm [Năm Hồng] Danh, để hít một hơi thật sâu.) Cũng được. Vậy thì thở trước, rồi niệm sau. Tại sao phải kết nối (Năm Hồng) Danh với hơi thở? Quý vị không cần niệm nhanh quá, mà có thể niệm mỗi ba đến năm phút. Được rồi. Trong khi đó, quý vị có thể thở bao nhiêu tùy thích. Xin đừng ngừng thở chỉ vì (Năm Hồng) Danh. Tôi sẽ chết mất. Chúa ơi!

Ờ, phải. (Con được biết là Sư Phụ lãnh và tiêu trừ nghiệp cho đệ tử. Con thọ pháp vào tháng 1 năm nay. Con xin được biết, nghiệp chướng của con có được tiêu trừ đến năm nay, 1997 không?) Tôi sẽ phải kiểm tra lại. Tôi phải kiểm tra bảo hiểm để xem nó kéo dài được bao lâu. Tôi không biết, có lẽ nó kéo dài đến năm 1997, nhưng chỉ nửa năm thôi. Nửa còn lại anh phải nộp đơn lại. Người kế. Tôi không thể lúc nào cũng bảo hiểm, nói quý vị hay, bởi vì thế thì quý vị sẽ nói: “Đã được bảo hiểm hết rồi”. Rồi quý vị sẽ đi ra ngoài làm rất nhiều chuyện khủng khiếp, điên rồ. Tùy vào quý vị có muốn được bảo hiểm hay không. Quý vị tiếp tục làm những việc tốt. Và tránh điều xấu. Thì quý vị không tạo nghiệp mới. Thế thì không cần phải bảo hiểm hay không bảo hiểm. [Tôi] chỉ xóa nghiệp xấu [của quý vị] trong quá khứ thôi, còn mỗi ngày quý vị phải tự chăm sóc bản thân và những việc mình làm để không thu thập nghiệp mới.

(Trong [khi] thiền quán Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại], có phải sức chú ý tập trung một nửa vào mắt trí huệ, và một nửa vào Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại]?) Không. Không. Quý vị tập trung toàn bộ ở đây, và toàn bộ ở đó. Không phải một nửa. Quý vị chỉ cần lắng nghe bằng trí huệ, bằng tâm thức. Không phải quý vị chú ý đến mắt trí huệ. Nhưng đó là điểm tâm thức của quý vị, cho nên khi quý vị chú ý đến cái gọi là mắt trí huệ, có nghĩa là quý vị bắt đầu có ý thức. Quý vị nghỉ ngơi trong trạng thái ý thức. Và trong trạng thái ý thức đó, quý vị nhìn bằng mắt của tâm thức. Nghe bằng tai của tâm thức. Hiểu không? Không phải một nửa ở đây, một nửa ở đó. Linh hồn không có một nửa. Nó chỉ là tổng thể; hoàn toàn.

Cho nên điểm tâm thức của linh hồn chúng ta là ở đó. Tôi không thấy nó ở đây hay ở đó. Chỉ là cách nhìn bằng phương tiện vật chất, bằng cách diễn đạt vật chất, là quý vị phải nhắm mắt lại và nhớ điểm đó. Chỉ cần nhìn, giống như quý vị đang nhìn xuyên qua não, qua con mắt này ra ngay phía trước, ở giữa. Đó chỉ là cách giải thích quý vị tập trung như thế nào. Chứ chúng ta không có mắt ở đây hay mắt ở đó, hoặc mắt ở bất cứ đâu. Đó là một cách để xác định vị trí tâm thức của mình. Hiểu không? Chỉ là một cách thức để trở về Thiên Quốc. Đó là cách để làm điều đó – đó là cách duy nhất để làm điều đó. Nói một cách cụ thể thì nó là như vậy. Hiểu không?

Chứ mình không bám vào nửa mắt trí huệ, vào nửa tai. Chỉ vì chúng ta có ngôn ngữ hữu hình, nên tôi phải giải thích cho quý vị cách thực hiện. Chứ chúng ta không ở đâu cả. Đó chỉ là cách để quay trở lại với chính mình. Đó là cách thức. Bởi vì quý vị thường hay quên, quý vị hay nghĩ tới mũi, tai, mắt, tay, chân, giày cao gót của quý vị, giày cao gót của tôi, rồi quý vị không nhớ mình nên tập trung vào đâu, nên để ý vào đâu, và đó là nơi của chúng ta. Hiểu ý tôi không? Tôi chỉ cho quý vị nơi có thể quay trở lại với chính mình, và khi đó quý vị có thể biết mọi thứ. Quý vị lấy lại lực lượng, phúc lành, ân điển, trí huệ của mình. Đó là cách để quay lại đó. Đó là: ở đó. Ở đó không là đâu cả. Ở giữa nơi không là đâu cả. Nhưng đó là nơi của chúng ta. Đó là cách chúng ta có thể nhớ chính mình. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Được rồi.

(Trước đây con đã học từ giáo lý của Sư Phụ rằng Pháp Quán Âm của chúng ta là pháp môn thiền định không cần nỗ lực.) Ờ, đúng rồi, phải. (Nhưng con vẫn muốn biết cho chắc rằng nếu chúng ta nhắm mắt lại và tập trung vào Thượng Đế và Hồng Danh, thì hành trình tâm linh của chúng ta có diễn ra suôn sẻ mà không bị nhiễu loạn?) À, đúng vậy. Không đúng sao? Không đúng hả? Vấn đề là gì? Ai hỏi câu này vậy? Người nào? Cô cảm thấy loại nhiễu loạn nào? Cái gì? (Dạ, Năm Hồng Danh...) Sao? (…tập trung vào Năm Hồng Danh?) Không, chúng ta không tập trung vào đó. Quý vị không cần phải tập trung. [Năm Hồng Danh] chỉ là để tịnh hóa, để nhắc nhở chính mình “đó là nơi để đi”. Nó giống như một bản đồ. Hiểu không? Khi quý vị nhìn bản đồ, thì đâu cần phải nỗ lực, đúng không? Chỉ khi nào quý vị đi, thì mới cần nỗ lực, nhưng [đây là] nhìn vào bản đồ! Biết không? Hoặc khi quý vị ăn uống thì đâu cần nỗ lực, phải không? Đó là thú vui. Đó là niềm vui.

Không nỗ lực không có nghĩa là ngồi đó như một tên ngốc, và không làm gì cả. Ngay cả khi đang yêu, khi ai đó yêu quý vị, thì không cần nỗ lực. Tuy nhiên, quý vị phải làm gì đó. Không nỗ lực bởi vì chúng ta tự nguyện làm. Chúng ta thích làm. Cảm thấy vui. Cảm thấy vui khi đang yêu. Nhưng đừng nói với tôi rằng điều đó không cần nỗ lực. Ôi trời! Tốn rất nhiều công sức. Phải không? (Dạ đúng.) Để duy trì mối quan hệ yêu thương, để yêu thì không cần nỗ lực. Ai đó yêu quý vị thì không cần nỗ lực. Nhưng nếu muốn giữ tình yêu đó, thì tốn rất nhiều công sức! (Dạ.) Ờ! Đừng nói với tôi [là không]. “Không nỗ lực” không phải như cách quý vị nghĩ. Nhưng thực ra, không cần nỗ lực. Tôi không biết quý vị làm gì khi ngồi đó, nhắm mắt lại, và chỉ nhớ Năm (Hồng) Danh bên trong.

Quý vị biết tại sao phải nhớ Năm (Hồng) Danh không? Bởi vì quý vị chưa đạt được trạng thái không cần nỗ lực. Một khi đạt tới đó, quý vị thậm chí không nhớ bất cứ gì. Không cần [nhớ Năm Hồng Danh]. Một khi thấy Chúa, thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), thì không cần [nhớ]. Nhưng vì quý vị vẫn còn muốn làm điều gì đó bằng tâm trí, nên quý vị phải niệm (Năm Hồng) Danh. Khi vẫn còn ở trong tâm trí, trong cảnh giới vật chất này, quý vị vẫn phải làm gì đó để biết mình đang làm việc đó. Bởi vì nếu quý vị không niệm Năm Hồng Danh, thì quý vị sẽ niệm mấy “danh” nào đó khác - người-thân-chó, -mèo, bất cứ gì. Phải! Chắc chắn rồi. [Niệm] tiền bạc! Hoặc [niệm] bạn trai. Như thế sẽ không giúp quý vị. Thậm chí [niệm] mì nữa. Phải không? Vậy Năm (Hồng) Danh chỉ là một sự thay thế cho tất cả những nhiễu loạn xáo trộn đó và những ký ức trong tâm trí mình để giữ mình tập trung và chú tâm. Hiểu không? Nó không phải là công việc. Dù sao, nó là sự thay thế cho những gì quý vị đang làm vất vả mỗi ngày.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/8)
1
2024-02-24
5403 Lượt Xem
2
2024-02-25
5272 Lượt Xem
3
2024-02-26
4678 Lượt Xem
4
2024-02-27
4129 Lượt Xem
5
2024-02-28
3932 Lượt Xem
6
2024-02-29
3450 Lượt Xem
7
2024-03-01
3211 Lượt Xem
8
2024-03-02
3067 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android