Hãy tiếp tục cầu nguyện cho Thế Giới Thuần Chay, Thế Giới Hòa Bình, rồi quý vị có thể có tất cả những thứ đó và hơn thế nữa. Bởi vì chúng ta vẫn chưa ăn hết món ăn trên thế giới. Chúng ta chỉ mới tới Hy Lạp. Đang nói tới Hy Lạp. Đang nói tới [món] Hy Lạp thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ồ, quý vị đang nói tới Hy Lạp. Nói quý vị hay. Chúng ta vẫn còn, như, Mexico. (Dạ.) Chúng ta còn Lebanon? (Dạ.)
Nhưng quý vị không thể ăn thức ăn này bên trong, mà phải ở bên ngoài, chao ơi. Thế mới đáng thương. (Dạ.) Xin lỗi nha. Tôi là Sư Phụ gì kỳ vậy? Gạt quý vị như thế này, làm quý vị cảm thấy thật hào hứng, rỏ dãi thèm ăn, rồi không cho gì cả. Xin lỗi nhiều nha. Đó là những gì tôi muốn thiết đãi quý vị, thực sự đó. Có thể làm được. Chỉ là với tình trạng bây giờ thì không thể. Thế thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nhất là đại dịch vẫn còn bùng phát khắp nơi. (Dạ đúng.) Đại dịch vẫn chưa kết thúc. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.) Chưa hết đâu.
Thậm chí ở châu Âu, đại dịch lại bùng phát. Ở Hoa Kỳ, bây giờ bị lại như trước. (Dạ.) Ở Thượng Hải. (Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.) Trung Quốc? Ôi Trời ơi.
Tôi thực sự ước chi là thời xưa. Ngày xưa khi tôi còn tự do đi bất kỳ nơi đâu, ăn bất kỳ món gì, không cần phải mang theo máy tính và làm việc trên bàn ăn. Chúng ta có thể làm vậy. Chỉ là tôi không muốn mạo hiểm cho quý vị. Quý vị cũng có thể đi mà không có tôi. Quý vị có muốn không? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Tôi chỉ lo lắng. (Dạ.) Tôi nghĩ phòng ngừa luôn tốt hơn là hối tiếc. (Đúng vậy, dạ. Thật vậy.) Nhưng tôi thực sự ước muốn thiết đãi quý vị tất cả món đó, không có gì nhiều, thậm chí không tốn nhiều tiền. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chúng ta có thể làm được. Chỉ là…
Hãy tiếp tục cầu nguyện cho Thế Giới Thuần Chay, Thế Giới Hòa Bình, rồi quý vị có thể có tất cả những thứ đó và hơn thế nữa. Bởi vì chúng ta vẫn chưa ăn hết món ăn trên thế giới. Chúng ta chỉ mới tới Hy Lạp. Đang nói tới Hy Lạp. Đang nói tới [món] Hy Lạp thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ồ, quý vị đang nói tới Hy Lạp. Nói quý vị hay. Chúng ta vẫn còn, như, Mexico. (Dạ.) Chúng ta còn Lebanon? (Dạ.) Chúng ta còn nơi nào khác nữa? Thậm chí mình có thể ăn món, như, Thổ Nhĩ Kỳ? (Dạ.) Cà phê Thổ Nhĩ Kỳ nổi tiếng, quý vị biết không? (Dạ biết.) Chúng ta sẽ có món couscous. (Chà.) Ừ, từ Algeria, chẳng hạn. (Chà. Đúng ạ.) Món couscous, quý vị không thể tưởng tượng ngon chừng nào đâu. Rất ngon. Và chúng ta cũng phải đến Tây Ban Nha để ăn món paella thuần chay. Mỗi người một đĩa lớn cho riêng mình.
Chúng ta còn thiếu gì khác nữa? Không còn gì khác à? Còn nữa không? (Có thể một số thức ăn trên đảo?) Thức ăn trên đảo? (Dạ.) Ở đâu? Đảo nào? (Con chưa từng đến hải đảo nào.)
Được rồi. Có một số loại thức ăn và thức uống của Indonesia. Thức uống ngoại lạ, không có cồn. Nhiều thức uống lạ đến từ Indonesia hoặc từ quốc gia châu Á nào đó, hoặc từ một hải đảo. Tôi quên nó như thế nào rồi. Một số loại, người ta cũng đặt tên nó theo tên hải đảo. (À dạ.) Và quý vị cũng có thể mua loại không cồn. Và họ có rất nhiều tên. Họ đặt tên như “barracuda,” “Bahia,” “Tonga.” Có những tên như vậy cho các thức uống ngoại lạ. (Ôi chà.) Nhưng họ chủ yếu làm mấy thứ đó có rượu. Chúng ta có thể yêu cầu không cồn. (Dạ.)
Không phải tiệm nào cũng có, chỉ một số khách sạn thượng hạng mới có. Họ sẽ có loại thức uống đặc biệt này. Như Trader Vic's chẳng hạn, họ chuyên về tất cả những loại thức uống lạ này. Những thức uống lạ mà họ pha chế ở một số khu cao cấp, thực ra cũng đến từ Polynesia, và một số đảo nhỏ kỳ diệu khác. (Ồ.) Dĩ nhiên, tôi không thể nhớ hết tên, tôi chưa bao giờ thực sự nghiên cứu về những thứ này. Tôi không quan tâm đến những loại pha chế có cồn này. (Dạ, Sư Phụ.) (Làm sao Sư Phụ biết ạ?) Ý nói, những nhà hàng thượng hạng này có. (À.) Nhưng không phải nhà hàng thượng hạng nào cũng có. Quý vị phải tìm. (Ồ. Con hiểu ạ.) Không phải tất cả khách sạn thượng hạng đều có loại nhà hàng này. Nhưng họ có một nhà hàng ở San Francisco, bên Hoa Kỳ. Nếu quý vị trở về đó, nhớ hỏi. Trader Vic’s là tên nhà hàng.
Và nếu quý vị đến… Tôi đã sống ở Bavaria trước đây. Munich. (Dạ.) Họ có một nhà hàng trong khách sạn Bayerischer Hof. Đó là một khách sạn cao cấp, 4 sao, (Chà.) và họ có một nhà hàng Trader Vic's ở dưới trong tầng hầm của họ. Thật ra không phải là tầng hầm, nó chỉ thấp hơn mặt đất một chút. (Dạ.) Và họ có loại nhà hàng và các thức uống này. Không phải nơi nào họ cũng có. (Dạ.) Nhưng nếu tìm được Trader Vic's, tôi chắc chắn họ có mọi thức uống này. Những nhà hàng khác, tôi không biết. Những khách sạn khác, tôi không chắc. Họ có thể có đủ loại, nhưng họ không có tất cả các loại thức uống ngoại lạ. (Ồ, con hiểu. Dạ, thưa Sư Phụ.)
Quý vị vẫn còn nước miếng chứ? Tôi cảm thấy rất thương cho quý vị, làm việc rất vất vả. Tôi thực sự muốn thưởng cho quý vị nhiều thứ, nhưng chúng ta làm việc quá cực. Chúng ta cũng không có nhiều thời gian. (Dạ, thưa Sư Phụ.) (Ngài đã cho chúng con bánh mì rồi, thưa Sư Phụ.) Ồ, quý vị chỉ cần thế thôi à. Và hôm nào đó, sẽ có súp. Nhưng quý vị có canh ngon, phải không? (Dạ, chúng con có mỗi ngày.) Họ nấu canh ngon, đôi khi là canh chua của Âu Lạc (Việt Nam), phải không? (Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Món canh chua Âu Lạc (Việt Nam) cũng rất nổi tiếng. Canh Chua (thuần chay). (Dạ.) Món đó cũng rất ngon.
Mỗi quốc gia đều có những món đặc biệt khác nhau và tất cả đều thực sự rất ngon. Nếu tình cờ đến bất kỳ nơi nào tại những quốc gia khác nhau, họ luôn có món đặc biệt của họ. Nếu may mắn, quý vị sẽ tìm thấy món chính thống. (Dạ.) Ý nói, món truyền thống thực sự. Nhưng nhiều thứ họ không nấu trong nhà hàng. Nếu may mắn, quý vị có thể có vài món truyền thống tự làm tại nhà. (À dạ.) Nếu không, họ chỉ chọn một vài món được quốc tế biết đến, thế thôi.
Không phải lúc nào họ cũng nấu canh chua trong nhà hàng Âu Lạc (Việt Nam). (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chẳng hạn như họ không làm món cà muối, (À, dạ.) (cà muối chua). Và loại bánh mì mà quý vị đã ăn hôm qua, không phải lúc nào họ cũng có. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hầu hết không có. Có lẽ quý vị có thể đặt mua, nếu họ biết cách làm. Ở Âu Lạc (Việt Nam), quý vị có thể đặt ở mọi nhà hàng, nhưng không đặt được ở bên ngoài nước Âu Lạc (Việt Nam). (À, dạ.) Không phải ai cũng biết cách làm. Quý vị phải làm cho đúng, nếu không thì không ngon. Phải là truyền thống thực sự. (Dạ.)
Thôi được rồi, có tin vui nào nữa không? Ngoại trừ tất cả các nhà hàng mà chúng ta không thể có? Cũng vui, chúng ta được một trận cười. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đúng vậy. (Con nghĩ chúng con đã nói xong tin vui rồi, thưa Sư Phụ.) Xong rồi? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ồ, tuyệt. Phải, tôi cảm thấy như [tình hình] đang trở nên tốt hơn, cho Ukraine và cho người dân Ukraine. Ngoại trừ bọn họ (Nga) vẫn còn dội bom ở nhiều nơi, ví dụ như ở Mariupol. Và Nga vẫn còn bao vây nhà máy thép ở đó, nơi có rất nhiều người đang ẩn nấp bên dưới.
Loại ác quỷ nào mà có thể như thế, đây chỉ có thể là ác quỷ, không gì khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thế kỷ 21 rồi, một đất nước lớn có tất cả mọi thứ, cũng có sự tôn trọng của quốc tế, thế mà đi khắp nơi làm những điều tà ác này, và thậm chí còn tự hào về điều đó! Cho nên, chỉ có thể là bọn ác quỷ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị không cần phải tin tôi. Nó ngay đó, trước mắt quý vị, phải không? (Dạ.) Chúng ta thôi không nói nữa. Không muốn nói về vấn đề đó nữa.
Bây giờ tôi đọc một truyện ru ngủ. Quý vị muốn nghe không? (Dạ muốn!) Tôi vừa lật mấy trang thì lại thấy [truyện] hai người bạn tốt này. (Ồ.) Và tôi chợt nhớ ra. Phải, ở nước chúng tôi, ở châu Á, cũng có một truyện tương tự, Lưu Bình - Dương Lễ. (Ồ, dạ.)
Tôi chợt nhớ đến hai người bạn này. Họ cùng học với nhau để trở thành trạng nguyên. Một người bạn học rất siêng năng, còn người bạn kia thì rất lười học, học không kỹ nên thi rớt. Người bạn kia luôn dặn dò, khuyên nhủ anh ta, hãy học tập chăm chỉ hơn. Nhưng có lẽ gia đình anh ta giàu có hay gì đó, nên anh chẳng quan tâm chút nào. Thế nên anh thi trượt. Rồi, người bạn kia đỗ trạng nguyên, và trở về nhà, trở về làng mình với thành tích mỹ mãn, với binh lính và cận vệ, và đủ mọi trang phục vinh quang và phần thưởng cho anh. Và rồi anh có một nhiệm sở tốt và ngôi nhà tốt để sống, dinh thự của triều đình này kia.
Và rồi người bạn kia không có gì và cũng trở nên nghèo. Và rồi, một ngày nọ, anh nghe tin rằng người bạn đỗ đạt, đỗ trạng nguyên, đã về làng, (Dạ.) và ở trong phủ thành, dinh thự. Nên, anh đi đến gặp bạn mình, người bây giờ đã trở thành một đại quan của triều đình. Rồi, anh đến thăm bạn mình. Và người đã trở thành quan triều đình bấy giờ, đang ngồi bên trong, bắt anh phải đợi bên ngoài rất lâu dưới trời nắng như thiêu đốt.
Và cuối cùng, sau nhiều giờ… “Ôi thôi, đại quan của chúng tôi rất, rất bận, xin ông vui lòng đợi.” Anh này bèn nói, “Nhưng tôi là bạn của quan! Tôi là bạn thân của quan. Anh phải cho tôi vào ngay bây giờ.” Và dĩ nhiên, người bạn làm quan đã dặn lính canh cổng bên ngoài là, “Hãy bắt anh ta đợi. (Dạ.) Viện đủ mọi cớ.” Nên anh này tiếp tục chờ đợi, chờ đợi. Anh có thể nghĩ, “Ờ, có lẽ bạn mình quá bận. Và mấy tên lính gác cổng tệ hại này không chịu báo cho bạn mình biết rằng mình đang ở đây.” Họ là đôi bạn thân. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chia sẻ mọi thứ với nhau từ khi họ còn nhỏ, cùng nhau học tập này nọ. Rồi, anh nghĩ là tên lính canh bên ngoài này không bẩm báo người bạn quan của anh. Thành ra bạn anh mới để anh đợi bên ngoài. Nhưng bạn anh biết. Người bạn làm quan của anh biết là anh đang đợi ở bên ngoài, và cố ý bảo lính canh bắt anh ta đợi. (Ồ.) Không sao, bởi vì bạn anh rất quan trọng, anh ấy đang rất bận.
Rồi cuối cùng, anh này đi vào, và anh muốn gặp bạn mình. Nhưng người bạn của anh giả bộ không quen biết anh. (Ồ.) Người bạn bây giờ là quan triều đình giả bộ không biết anh. (Dạ.) Thế rồi, quan đó nhờ cận vệ mang cho anh ta một ít cơm hẩm và một ít cá xương. “Đưa cho anh ta. Để anh ta ăn rồi bảo anh ta đi về.” Như vậy đó.
Rồi người bạn này rất xấu hổ và rất tức giận. Anh ra khỏi thành, và thầm nghĩ cuộc đời kiểu gì thế này, bạn bè mà cũng không còn trung thành với nhau nữa. Dĩ nhiên, lúc đó anh than Trời trách Đất. (Dạ.) Và anh ra ngồi gần bờ sông ở đâu đó có lẽ muốn nhảy [xuống sông tự vẫn], hoặc làm gì đó như vậy.
Rồi bỗng nhiên có một cô gái trẻ xinh đẹp đi ngang qua, và hỏi anh đang làm gì. Tại sao anh trông buồn bã. Rồi, anh nói chuyện. Anh trút hết mọi nỗi niềm tâm sự, anh cảm thấy thế nào và anh rất đau lòng ra sao, bởi vì người bạn của anh đã phản bội anh. (Dạ.) A, kể huyên thuyên này kia.
Rồi, cô gái nói, “Ôi, tôi rất tiếc.” Rồi cô gái nói, “Ôi, Trời ơi. Thật là thương tâm. À này, nếu anh không ngại, nhà tôi ở gần đây. Thay vì ở đây, anh có thể đến uống chút gì đó, và kể tiếp cho tôi nghe được không?” Rồi, anh đi cùng cô gái. Và từ đó, anh ở lại đó, và cô gái nói nếu anh không ngại, cô có thể giúp anh tiếp tục học và cô có thể kiếm tiền. Cô dệt những tấm vải đắt tiền để bán cho nhà giàu. (Dạ.) Cô ấy có đủ tiền cho cả hai người sống và cho anh học hành dễ dàng.