Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Nghiệp Là Thứ Hữu Hình: Chướng Ngại Của Minh Sư Khi Gặp Đệ Tử, Phần 2/3

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi thật sự muốn quý vị có khoảng thời gian vui vẻ. Tôi muốn quý vị tận hưởng cái See (hồ nước) một chút quanh đây. Chứ không phải ngồi đây hoài. Vì ngày nào quý vị cũng làm việc. Tôi thích ở gần See (hồ) để quý vị có thể vui hưởng bơi lội một chút. Trời nóng quá. Trời ơi. Biết không, những nơi khác ở châu Âu có sấm sét, có Regen (mưa), mưa, Blitze (sấm chớp), trời tối đen, sân bay đóng cửa. Còn ở đây quý vị ngồi toát mồ hôi. Đổ mồ hôi từ bên ngoài rồi. Tôi ngồi trong xe taxi đến đây và cô [tài xế] không có máy lạnh. Cô ấy nói: “Ở đây không cần máy lạnh. Chúng ta đang ở Áo”.

Đang làm việc, hả? Ừ, như thế này. Được không? Không, không được? A-lô? (Bật lên, Sư Phụ. Bật lên.) Không. Không cần. (Cái đó được rồi.) Ồ, hai… hôm qua tôi ước gì có hai máy bay. Biết không? Nhảy từ cái này sang cái khác. Chắc chúng ta phải mở hãng hàng không quá. Nếu một chiếc bị hỏng, chúng ta sẽ lên chiếc khác, chứ như thế thật quá [vất vả]. Mùa hè thế này là quá nóng. Ồ, biết không, cái gì? Như thế này. Trời nóng quá. Buổi trưa, quý vị muốn làm gì thì làm, hay buổi trưa là thời gian tốt để thiền? (Dạ.) Có tốt không? (Dạ tốt.) Mát hơn phải không? Không có máy làm mát hả? Ồ, chỉ có một cái thôi. Hai cái. Không đủ hả? (Ba cái.) Ba cái. Vẫn nóng? Là do quý vị! Quý vị nóng! Quý vị là “tài sản” nóng! Quý vị có lấy cái…? (Dạ có.) Ít ra là vậy… Nhưng ngoài trời cũng nóng lắm! (Dạ đỡ hơn rồi.) Tốt hơn là giữ nó chạy.

Rồi. Nói quý vị nghe. Sao vặn (âm thanh) nhỏ vậy? Anh vặn lớn hơn được không? Tôi mệt rồi, trời ơi, đi bộ hai ngày liền. Cái này, anh không thể vặn lớn hơn được à? (Cái đó hơi rắc rối, con không biết tại sao.) Không, bật đằng kia, không hả? (Dạ nó không hoạt động. Không biết sao nó không hoạt động.) Vậy bây giờ làm sao? (Con sẽ bật cái đằng đó lên.) A-lô? Đúng rồi. Ở đó. Đó là cái tôi đang nói đó. Như thế này. Tiếng Anh? Hay là tiếng Đức? (Dạ tiếng Anh.) Rồi. Có thông dịch không? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) Tốt lắm!

Như thế này. Tôi đã trả tiền cho bãi biển kế bên, bãi biển gần đây. Trông không giống bãi biển, nhưng người ta gọi là bãi biển, dĩ nhiên, vì nó nằm cạnh nước. Rồi quý vị có thể đến đó bơi, (Ồ, thích quá!) nhưng thường thì khách sạn này chỉ có khoảng hai mươi, bốn mươi, sáu mươi người. Cho nên có lẽ quý vị luân phiên đi. Nếu đến đó, quý vị nói quý vị từ khách sạn này thì quý vị có thể đến đó bơi. Chúng ta chưa có bãi biển riêng.

Thật tình tôi muốn mua khách sạn trước mặt quý vị. Có thấy cái màu xanh không? Nó ở bên cạnh… đẹp này… ngay cạnh hồ. Và có thể bơi bất cứ khi nào mình muốn, nhưng họ không bán. Và họ cũng sẽ không bán khách sạn nào khác. Biết không, [khách sạn] cạnh nước? Khó mà mua được. Nên cứ giữ cái này vậy. Và nếu quý vị muốn đi bơi, thì có lẽ chúng ta sẽ sắp xếp thời gian, chẳng hạn như hôm nay một nhóm 20 người đi bơi lúc 2 giờ, nhóm kia – lúc 5 giờ. Đi cả ngày. Luân phiên đi. Quý vị sắp xếp với nhau. Ai muốn đi buổi sáng, ai muốn đi buổi trưa. Quý vị tự do. Còn buổi chiều, khi trời mát mẻ hơn một chút thì đi dạo. Ngắm cảnh một chút. Và làm quen với vùng lân cận. Cứ đi dạo xung quanh. [Nhưng] đừng có nói với mọi người cùng một lúc. Hai trăm người nói: “Tất cả chúng tôi đều từ khách sạn này”. (Dạ.) Càng im lặng càng tốt. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Bao năm qua tôi có nhiều vấn đề vậy rồi. Chứ không phải là tôi kiểm soát quý vị. Không, tôi không kiểm soát quý vị. Tôi thật sự muốn quý vị có khoảng thời gian vui vẻ. Chỉ là cảnh sát, quan chức, chính quyền địa phương, láng giềng! Và những du khách khác! Những khách du lịch khác. Tất cả mọi người. Còn chúng ta là một nhóm “kỳ lạ”. Quý vị cũng biết điều đó rồi. [Mình] không làm gì cả, không đi đâu cả, thậm chí không đi dạo. Thậm chí không đi dạo ở bất cứ đâu. Cứ ngồi rồi ăn, ngồi rồi lại ăn, rồi lại ngồi. Người gì kỳ vậy? Khách du lịch gì lạ vậy? Nên dĩ nhiên, không có gì ngạc nhiên. Họ sẽ cảm thấy: “Ồ, chắc là người ngoài hành tinh rồi”. Người ngoại tinh. Cho nên, quý vị làm âm thầm nha. Có lẽ quý vị luân phiên nhau. Nhưng đi nhanh lên.

Tôi muốn quý vị tận hưởng cái See (hồ nước) một chút quanh đây. Chứ không phải ngồi đây hoài. Vì ngày nào quý vị cũng làm việc. Tôi thích ở gần See (hồ) để quý vị có thể vui hưởng bơi lội một chút. Trời nóng quá. Trời ơi. Biết không, những nơi khác ở châu Âu có sấm sét, có Regen (mưa), mưa, Blitze (sấm chớp), trời tối đen, sân bay đóng cửa. Còn ở đây quý vị ngồi toát mồ hôi. Đổ mồ hôi từ bên ngoài rồi. Tôi ngồi trong xe taxi đến đây và cô [tài xế] không có máy lạnh. Tôi đổ mồ hôi. Trước đó tôi lạnh, nên tôi mặc áo khoác, nhưng khi ngồi trên taxi của cô ấy, rồi bắt đầu xuống xe, bước chân vào vùng đất này, tôi cảm thấy nóng, toát mồ hôi rồi, và cô ấy không có máy lạnh. Cô ấy nói: “Ở đây không cần máy lạnh. Chúng ta đang ở Áo”. Kiểu gì vậy chứ? Trời nóng vậy mà.

Nhưng cái See (hồ) này là See (hồ) nóng nhất trên cả nước Áo. Khi thích hợp, nó 28 độ C và chất lượng nước có thể uống được. (Ồ.) Phải. Cái See (hồ) này là tốt nhất ở Áo. À, tôi muốn nghĩ nó là hồ tốt nhất vì nó là của chúng ta. Thật ra nó không phải của mình. Đừng mơ về điều đó, cái See (hồ) này không phải của ai hết. Hồ, ở đây người ta gọi là “See”. See. S-E-E. [Đồng âm với Sea - biển] Có nghĩa là hồ. Bởi vì họ không có biển, nên họ mơ về biển – cái gì họ cũng gọi là See, See, See. Họ không có đại dương. Cho nên họ thích gọi mọi thứ là “See”. See nhỏ, See lớn, See nhỏ. Có một cái See (hồ) nhỏ khác bên cạnh [đây]. Cỡ một phần ba kích thước cái hồ này.

Và có một cái See (hồ) khác, lớn hơn, Wörthersee, nơi đó rất nổi tiếng. Họ thậm chí còn quay phim về nó, nhưng mình không đến đó. Dù sao cũng xa quá. [Hồ đó] quá xa. Khoảng 10-15 phút. Không xa lắm nhưng mình đang ở đây. Mình có cái See (hồ) bên cạnh [rồi]. Quý vị chỉ cần băng qua đường phía sau đây, phía sau quý vị [là tới]. Nhưng đừng vào khách sạn màu xanh đó, nó là của một chủ tư nhân. Tôi muốn mua, nhưng họ không bán. Cứ đi sang phía trái. Tôi thậm chí phải chỉ cho quý vị, nếu như tôi nhớ. Nó không xa, từ đây đến đó khoảng ba phút đi bộ. Quý vị đi qua, có một cái cổng bị chặn, rồi đi thêm một đoạn nữa, rồi đi xuống. Có ai biết chỗ đó không? Cô biết chỗ đó hả? (Dạ.) Sao biết? (Dạ hồi sáng con có đi bơi ạ.) Tôi biết, nhưng làm sao cô biết chỗ đó? (Con chỉ đi dạo xung quanh.) Nhưng đâu thể chỗ nào cũng bơi được, đó là đất đai thuộc sở hữu tư nhân. (Trông không có vẻ tư nhân ạ.) Ờ. (Dường như công cộng.) Có thể, nhưng của người ta đó. Đôi khi họ không hỏi quý vị, nhưng quanh đây không có gì thuộc công cộng cả. Xin lỗi.

Ở đây, bất động sản “nóng”, bờ [hồ], không phải công cộng. Mọi thứ đều là của ai đó. Nên tôi đã sắp xếp với một trong những chủ sở hữu của [bờ hồ] để mọi người ở đây có thể đến đó bơi. Tôi trả tiền hàng năm. Chúng ta đã trả tiền rồi. Nhưng không phải nhiều người cùng một lúc. Đất của họ không lớn đến vậy. Nếu quý vị cùng đi ra ngoài hết thì cả cái See (hồ) sẽ đầy. Không ai đến được nữa. Đừng nói chi tới [bờ hồ] tư nhân nhỏ đó mà thậm chí không phải của tôi; Tôi chỉ dùng chung thôi. Nhưng đó chỉ là sự sắp xếp từ... tôi đã xin từ trước. Thường thì khách sạn này, nhiều nhất có thể lên tới một trăm, 60 người, bởi vì chỉ có 20 phòng. Ở khách sạn bình thường họ không đặt phòng quá tải như chúng ta thế này. Cho nên nếu mọi người đi ra, tối đa là 60 người, và họ đến đó, nếu họ nói là từ khách sạn này, thì không sao cả. Bởi vì chúng ta trả tiền rồi. Chà, tôi hy vọng họ vẫn tiếp tục trả tiền, nhưng đó là điều tôi đã sắp xếp. Dù sao thì tôi cũng phải hỏi kỹ hơn một chút. Nhưng nếu quý vị thấy cái See (hồ) thì cứ nhảy vô. Nếu có ai la quý vị thì không sao, quý vị nhảy ra. Quý vị đã [bơi] rồi. Ít nhất là quý vị đã ướt rồi. Vậy, điểm chính là gì?

Thực ra, mọi thứ đều là của một số người nào đó. Dĩ nhiên, họ không có cổng, ổ khóa này nọ, nhưng nó thuộc sở hữu của họ. Xin lỗi. Mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này đều như vậy. Đều thuộc về ai đó. Tôi chỉ muốn... Tôi phải nói tới điều đó. Có lẽ chúng ta chưa đi bơi ở đó. Nhưng tôi nghĩ buổi trưa trời quá nóng cho quý vị. Có thể quý vị lần lượt đi dạo xung quanh và đi bơi. Quý vị có mang theo đồ bơi không? Không ai nói với quý vị hả? (Dạ không.) Họ có nói? (Dạ không.) Không, thế thì mượn của nhau. Cắt áo thun của quý vị thành hình tam giác như… Một hình tam giác ở dưới, một hình tam giác ở trên – thế là hát hò, [vui vẻ] rồi. Chúng ta chỉ cần thế thôi. Chứ cần gì khác nữa? Hoặc cứ mặc nguyên bộ đồ như thế. Người ta sẽ cười chúng ta. Nhưng đừng có nằm quá lâu trên ghế của họ.

Có một khách sạn, cũng miễn phí cho người ta đến đó. Nhưng đừng chỉ đến đó bơi, nằm trên ghế của họ, rồi đi ra. Nếu quý vị đến đó bơi trong See (hồ) của họ và nằm trên ghế, đi trên sân của họ, thì hãy uống gì đó. Có hiểu không? (Dạ hiểu.) Thật ra, có thể họ sẽ không nói gì, nhưng nếu nhiều người bước vào đó, bơi trong bãi biển riêng của họ và nằm trên ghế riêng của họ, đó là nếu họ có đủ [ghế], nhiều như thế, rồi tất cả cùng nhau rời khỏi, thì trông sẽ đẹp “kỳ cục”. Phải không? Họ sẽ không bao giờ muốn gặp lại quý vị nữa. Họ có thể bố trí vệ sĩ ở cổng. Khách sạn đó đẹp lắm. Ước gì chúng ta mua được nơi đó. Nơi đó sẽ đủ để mọi người bơi hàng ngày và có rất nhiều phòng. Nhưng tôi không biết tại sao… Trên Thiên Đàng chúng ta có may mắn, nhưng trên Địa Cầu mình lại không có nhiều may mắn. Đi đến đâu chúng ta cũng bị chèn ép. Và khách sạn tốt thì họ không bán.

Một khách sạn tốt khác, có một khách sạn khác lớn hơn khách sạn này, có phòng lớn hơn và đủ thứ, nhưng nó quá xa cái See (hồ). Chỉ có thể thấy bằng…. Họ thậm chí không có một cái hồ như thế này. Có một cái nhỏ như cái ao và mình phải dùng ống nhòm chỉ để nhìn thôi. Nhưng khách sạn đó thật sự rất rộng rãi, rẻ hơn cái này. Đó… thấy không, có cái này, có cái kia. Ngoài ra, nhà vệ sinh không phải là nhà vệ sinh chung (hệ thống cống rãnh thành phố). Chắc đông người như thế này, thì ngày nào tôi cũng phải gọi xe hút. Có lẽ cứ mỗi giờ lại phải bơm nó ra. Vì nó như hệ thống bể tự hoại. Ở đó họ chưa có hệ thống công cộng. Năm năm tới họ sẽ có. Nếu chúng ta vẫn còn ở đây, có thể chúng ta sẽ nghĩ đến chuyện mua nó. Có lẽ vì vậy mà nó rẻ hơn, nhưng nó có phòng rộng hơn, phòng lớn hơn. Ờ, thấy không, mình không thể có mọi thứ. Tôi muốn gần See (hồ), càng gần càng tốt. Mà không biết chúng ta có thích nơi này hay không, cho nên… Quý vị có thích không? (Dạ thích.) Tại sao? (Nơi đây thật đẹp.) Cái gì? (Nơi đây thật đẹp.) Nó là của quý vị. Của quý vị. Của chúng ta. Tư nhân. Thuộc sở hữu tư nhân. Quá xa. Trời ơi. Sau bốn chuyến tàu hỏa, nhiều taxi và nhiều máy bay, tôi cảm thấy nơi này như một thế giới khác, tinh cầu khác – xa quá đi thôi.

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android