(Con không biết mình đã đi đâu. Con đã đi rất xa. Và con chỉ có một mình. Khi đến đó, con hơi sợ và phải quay về [vô lại] thân thể, nhưng không thể quay về nhanh được. Phải hết sức nỗ lực mới quay vô thân thể của con được.) Cô không nên gắng sức quay về. Bởi vì cô quay về trước khi [thấy] Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Cô nên vượt qua ranh giới. Hiểu không? (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ. Bây giờ con hiểu rồi. Cảm ơn Sư Phụ nhiều.) Không có chi. Lần sau đừng sợ. Chỉ cần gọi Sư Phụ. Sư Phụ luôn ở ngay bên cạnh, cạnh cô. Nhưng đừng sợ. Chỉ sau vài phút, cô sẽ ra khỏi bóng tối và vào Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại).
Còn gì nữa? (Địa vị Minh Sư. Con e rằng điều này khá mới lạ đối với con.) Đừng bận tâm về điều đó. (Gánh nghiệp của đệ tử và đạt được liễu ngộ Thượng Đế. Từ ngữ liễu ngộ Thượng Đế và Đồng nhất với mọi người, điều đó có ý nghĩa đối với con, con quen thuộc với điều đó và con nghĩ đó là mục tiêu của con. Theo những gì con hiểu, mình nhập định, nâng cao tần số rung động của mình, và học những bài học trong đời. Và rồi, cuối cùng Thượng Đế sẽ đi xuống và “hôn” khắp người mình hoặc gì đó, và mình liễu ngộ Thượng Đế. Có phải đó là điều xảy ra hay là…? Không, con không hiểu, phải không?) Đừng trí thức hóa thể nghiệm. Khi cô có thể nghiệm, cô nhất định sẽ biết. (Dạ.) Không cần giải thích, không cần báo trước, không cần miêu tả vì không có miêu tả nào sẽ phù hợp.
(Khi chúng ta đạt được liễu ngộ Thượng Đế, có phải tất cả những ai liễu ngộ đều tự động trở thành minh sư và nhận đệ tử, lãnh nghiệp, truyền tâm ấn, và đủ thứ hay không?) Không. (Ồ, không!) Không. (Vậy, bất kỳ ai trong chúng ta đều có thể liễu ngộ Thượng Đế.) Đúng. (Không nhất thiết là chúng ta sẽ trở thành minh sư.) Không, tôi hy vọng là không. (À! Tốt. Ồ! Cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Sẽ rất khủng khiếp. (Dạ. Con không nói đùa đâu. Nó làm con sợ.) Cô sẽ cạnh tranh với tôi. Và tôi sẽ không thích. Không đâu, ý tôi là, cô trở thành minh sư nếu đó là Kế Hoạch của Thượng Đế. (Nếu Ngài muốn.) Ừ. (Ồ, dạ hiểu. Con rất muốn biết cách thức để tìm ra điều đó.) Nhưng chúng ta sẽ là minh sư của chính mình, điều đó đã đủ khó rồi. Phải không?
(Dạ phải. Con đã tìm ra một cách để khám phá Thiên Ý là gì, đó là những gì Thượng Đế đặt trước mắt con ngày hôm nay. Ngoài ra, khi con có các lựa chọn, thì con là thượng đế, nhưng tại sao lại có sự lựa chọn? Đôi khi mình đi hướng này, hoặc mình đi hướng khác. Đó có phải là do bài học được phân phối như thế nào và nghiệp chướng ra sao; có phải là để chúng ta phấn đấu và lựa chọn cho chính mình?) Không phải, Thượng Đế tự do, và Ngài để cho cô tự do chọn điều gì cô muốn. Đó là cách cô rèn luyện trí huệ của mình. (Ồ! Con hiểu rồi.) Nếu Thượng Đế bảo cô làm mọi việc, thì cô giống như một đứa trẻ, phải không? (Dạ phải.) Đó có nghĩa là Ngài không tôn trọng cô. (Ồ! Con hiểu rồi. Dạ.) Ờ.
(Còn gì nữa? Để con xem. Thế giới hòa bình. Vâng.) Ờ. (Ồ. Mà trước khi con [hỏi] điều đó, vào năm đầu tiên thọ Tâm Ấn theo Pháp Môn Quán Âm, điều mà xảy ra hôm nay chính xác là ý tưởng đã đến với con, và con đã viết ba trang giấy và đưa vào máy tính. Đó là một ý tưởng có lẽ là để giúp... Xin chờ một chút. Chúng con là ai? Ngẫu nhiên? Ủa không. Không. Người Âu Mỹ.) Người Âu Mỹ. (Người Tây phương. Dạ.) Tây-phương. (Tai nạn. Con xin lỗi. À, không phải. Trong nhóm các Trung Tâm, rất nhiều người chúng con thắc mắc về mọi điều, từ nghiệp chướng đến thức ăn [thuần chay], và con tự hỏi liệu có lẽ trong các Trung tâm, chúng con có thể mở ra, với sự đồng ý của Sư Phụ, để làm một nhóm nơi mọi người có thể đến và bàn luận một chủ đề, giống như có một chủ tịch của tháng. Mọi người thay nhau mỗi tháng, nên không có ai phụ trách cả. Không ai là…) Về cái gì? (Để thảo luận về các chủ đề.) Về thức ăn (thuần chay)? (Như ăn chay, giáo lý của Sư Phụ, Năm Giới, những vấn đề và giải pháp. Và chỉ chia sẻ với nhau...) Được. Được chứ. (...như chúng ta đã làm hôm nay để giúp đỡ.) Ờ. Được chứ.
(Có lẽ là nửa tiếng trước khi thiền thay vì xem băng hình hoặc có lẽ là thêm vào.) Không? (...và có thể là 20 phút...) Họ nói không. (...về thời gian.) Nhưng cô có thể bàn luận trong giờ rảnh của cô với bất kỳ ai có hứng thú. (Dạ.) Nhưng chúng ta không thể ép buộc vấn đề như phải có hoặc buộc phải có. Sẽ luôn có người nào đó lắng nghe cô, như bạn bè, nhóm của riêng cô. Họ luôn thảo luận mọi việc với nhau. Bất cứ ai thích thì bàn luận với nhau. (Ý con là đối với tất cả những người ở một mình, không biết, không muốn hỏi, ngại ngùng, bối rối,) Họ thường hỏi. Không phải sao? (hoặc không biết câu hỏi. Khi mình đi lại trong nhóm như thế, mọi thứ dường như tự động lộ ra) Quý vị nghĩ sao? (và, vì vậy…) Hả? (Con đã hỏi vài người. Họ nghĩ đó là một ý kiến hay.) À, vậy thì cô bắt đầu với vài người. (Nó sẽ hữu ích.) Vậy thì cô bắt đầu với vài người.
(Con nghĩ có thể như là một thiết lập cho tất cả các Trung tâm. Liệu có thể không ạ?) Không. Chúng ta không phải lúc nào cũng có thảo luận và đặt câu hỏi mỗi tuần. (Dạ không.) Chỉ thỉnh thoảng thôi. Và càng thiền, quý vị càng có ít câu hỏi. (Dạ vâng.) Mỗi khi sứ giả Quán Âm đến, mọi người cũng thảo luận. Phải không? Họ đến và hỏi từng cá nhân hoặc theo nhóm, bất cứ gì. Bất cứ gì quý vị cảm thấy dễ chịu thì mọi người sẽ bỏ phiếu, là họ có muốn làm hay không. (Dạ.) Hoặc bắt đầu với vài người quý vị; bàn luận với nhau. (Dạ.) Tôi nghĩ thỉnh thoảng, (Ồ, không hẳn. Không hẳn.) quý vị có thảo luận. Phải không? Nếu điều đó cần thiết. (Với người mới.) Hả? (Với người mới, chắc chắn ạ.) Những người mới, phải, rồi những đồng tu cũ đều trả lời câu hỏi của họ và hết sức giúp đỡ. (Dạ. Con nghĩ vậy.) Ờ. (Dạ.)
Thỉnh thoảng cô có thể làm vậy nếu cảm thấy đó là ý kiến hay. (Chúng con có thể không? Được ạ?) Cô nói: “Nào. Hôm nay chúng ta có thể bàn luận điều gì đó không?” (Dạ.) Và nếu tất cả họ đồng ý, để ra 20 phút hoặc nửa tiếng thì được. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Nhưng không phải lần nào cũng vậy bởi vì một số người không thích lãng phí thời giờ của họ để nói chuyện nhiều quá. Hoặc nếu không có nhiều người đồng ý, thì cô có thể làm nó... [với] ai đồng ý, họ có thể làm vậy trong giờ rảnh của họ, sau đó, hoặc tại nhà của cô, hoặc bất cứ gì cô thích. Được chứ? (Vâng. Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Cô tự do. Nhưng không phải ai cũng thích, vì vậy đừng ép [đồng tu]. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Ờ.
(Một điều nữa. Lực lượng thiền định của nhóm ở đây, tất cả chúng ta, cho hòa bình thế giới, con biết chúng ta ngồi xuống thiền và mọi thứ, nhưng chính xác thì điều đó có tác dụng gì về Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại]? Nó có tỏa ra không? Con có quan niệm rằng nó lan tỏa Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại] theo cấp số nhân. Nó ngày càng tăng, để nó lan rộng ra, chẳng hạn như ra Washington, và sau đó ra toàn bộ Hoa Kỳ, rồi ra khắp tinh cầu này. Có phải nó hoạt động như vậy không?) Phải. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Cô nói thêm một điều nữa thôi.
(Ồ! Vâng! Dạ một điều nữa. Sư Phụ nói đúng. Nhưng dù sao Sư Phụ cũng biết. Con đã có thể nghiệm [nội tại] với Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại] đi vào một ngôi đền Ánh Sáng. Và rồi chuyện xảy ra là con đi thẳng vào giữa, và lao đi với tốc độ chóng mặt đến nơi mà con không biết. Và con phát ra Ánh Sáng trắng, giống như, con không biết đó là gì, nhưng nó giống một chùm Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại] [dài] 20 bộ Anh [6,1 mét]. Có những người khác, hoặc bất kể chúng ta là ai, cũng đang làm điều tương tự, tỏa ra Ánh Sáng. Và nó rất thật. Cuối cùng thì đó có phải là... Đó là Chân Ngã của con hay là gì? Có phải con buồn chán và quyết định: “Ồ, mình hãy đi một chuyến xuống đây” hay… đó là nơi cuối cùng con sẽ dừng lại?) Ừm. Thậm chí trên đó nữa. (Ồ! Ở trên đó nữa.) Ở trên. (Con sợ là mình đã buồn chán và làm một sai lầm ngốc nghếch là: “Chà, hãy phiêu lưu nào”. Và đó là lý do con bị mắc kẹt ở đây hay gì đó) Không. Không sao đâu. (ngay từ đầu.) Đó là thật. (Con không muốn lặp lại cùng một sai lầm.) Đó là thật. Đó là thật. (Ồ! Vậy con sẽ đi đến đó và vượt qua đó?) Ừ. (Ồ! Cảm ơn Sư Phụ nhiều lắm. Con thương Ngài. Cảm ơn Ngài.) Không có chi.
Rồi! Ai trước? Ai trước trong quý vị? Đây? Rồi. Đây. Tốt. Chà. Chúng ta có ba cái mi-crô quanh đây. Làm ơn tắt vài cái đi, để lát nữa chúng ta còn pin để dùng. Chỉ từng người một. Người này trước và cô đằng sau đó, rồi mấy người còn lại. (Xin cảm ơn Sư Phụ, đã cho con cơ hội này. Con xin hỏi Ngài một câu về thiền định, con cũng có một thể nghiệm tương tự như quý ông ở đó. Nhưng con không biết mình đã đi đâu. Con đã đi rất xa. Và con chỉ có một mình. Khi đến đó, con hơi sợ và phải quay về [vô lại] thân thể, nhưng không thể quay về nhanh được. Phải hết sức nỗ lực mới quay vô thân thể của con được.) Cô không nên gắng sức quay về. (Con muốn hỏi Sư Phụ về điều đó. Xin Ngài giải thích thể nghiệm này cho con? Và con đã có cùng thể nghiệm đó vài lần rồi.)
Ở đó có tối không? Không. Phải không? (Con thấy các ngôi sao.) Ở đó có tối không? (Dạ tối. Nhưng chỉ có một mình con, độc nhất một mình.) Khi nào vậy? (Lần đầu thể nghiệm đó xảy ra là trong phòng khách sạn. Và nó đã xảy ra trước đó trong giấc ngủ của con.) Khi nào? (Khi nào ạ?) Phải. (Bây giờ.) Hôm nay hả? (Dạ hai ngày trước.) Bởi vì cô quay về trước khi [thấy] Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Cô nên vượt qua ranh giới. Hiểu không? (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ. Bây giờ con hiểu rồi. Cảm ơn Sư Phụ nhiều.) Không có chi. Lần sau đừng sợ. Chỉ cần gọi Sư Phụ. Nhé? (Cảm ơn Ngài rất nhiều.) Cô sợ, cô cảm thấy có một mình, nhưng cô không bao giờ một mình cả. (Dạ vâng.) Đôi khi giống như khi cô đang học bơi, huấn luyện viên thả tay để cô tự bơi. Để cô có thể độc lập và học nhanh. Nhưng nếu cần trợ giúp, thì cô gọi, rồi ông ấy sẽ đến cầm tay cô rồi bơi đưa cô trở vào bờ. (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Đôi khi cô phải bơi một mình để bơi giỏi. Phải không? Hướng dẫn viên hoặc thầy dạy bơi không thể cầm tay cô mãi. Điều đó thậm chí còn cản trở việc học bơi của cô. Vì vậy, cô cảm thấy đơn độc, nhưng cô không đơn độc. Hiểu không? Sư Phụ luôn ở ngay bên cạnh, cạnh cô. Cô chỉ cần gọi xin giúp đỡ nếu cô sợ. Được chứ? Nhưng đừng sợ. Chỉ sau vài phút, cô sẽ ra khỏi bóng tối và vào Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Cô hiểu không? Hoặc thậm chí có thể là sau vài giây. Còn tùy vào suy nghĩ đang diễn ra của tâm trí cô.
Rồi. Người kế. Những người khác, nếu không muốn nghe nữa, 11 giờ rồi, quý vị có thể từ từ đi đến nhà bếp và ăn. Lát nữa những người còn lại sẽ đến ăn sau. Và rồi, vào buổi chiều, sẽ đến lượt quý vị theo thứ tự. Ba mi-crô, tất cả ở đó. Không. Không. Mỗi lần một cái. Chỉ một là đủ. Đưa mấy cái còn lại đây. Mấy cái còn lại, trở lại đây, tắt đi kẻo phí pin. Ờ.
(Xin cảm ơn Sư Phụ đã mời con đến với Sư Phụ. Con có giấc mơ thấy Sư Phụ bảo con rằng tiếng Anh rất quan trọng. Con muốn hỏi có phải là tự nhiên không…) (Xin lỗi. Chị có thể nhắc lại được không? Bởi vì họ vừa đưa cho tôi mi-crô để thông dịch.) (Vâng.) Hỏi trực tiếp ngay đi. Không cần phải cảm ơn tôi. Không cần miêu tả bất cứ gì khác. (Nếu là tự nhiên…) (Có phải là tự nhiên…) (...đã một thời gian rồi đầu óc con trống rỗng…) (...từ một thời điểm nào đó đến phần này, để có đầu óc trống rỗng?) (Và có khi con còn quên cả tên những người đã tiếp xúc với con thường xuyên.) (Đôi khi con quên tên của những người tiếp xúc trực tiếp với con.) Không. Không sao. Đôi khi bác quên. Không sao đâu. Ngoài ra, chúng ta già đi. Và, bác biết không, hãy uống vitamin B12 (thuần chay).
(Điều xảy ra là…) (Điều xảy ra…) (… dường như con xuất ra khỏi thân thể.) (Dường như con rời khỏi thân thể...) (Con không nhận ra.) (...mà không nhận ra.) (Con thậm chí còn phải ngừng lại bên lề đường vì con không nhận ra nơi đó.) (Đôi khi, con đang lái xe mà phải rời khỏi xa lộ, vì con không nhận ra mình đang ở đâu.) Bác cái gì? (Bác ấy lái xe… Không rõ lắm…) (Nhưng khi bác ấy lái xe...) (Khi bác ấy lái xe…) (…bác ấy không nhận ra đường nữa, nên phải tấp vào lề.) Ồ! Thật sáng suốt. Thật sáng suốt. (Nguy hiểm; thật nguy hiểm. Đúng vậy.) (Đó là câu hỏi của bác ấy.) (Đó là câu hỏi.) Thật sáng suốt khi bác rời khỏi làn đường và dừng lại bên lề để suy nghĩ xem mình đang đi đâu. Điều đó không xảy ra với tất cả mọi người, nhưng với một số người trong chúng ta. Với một số người trong chúng ta, khi chúng ta già đi, mình hay quên và không thể tập trung tốt. Hãy uống vitamin B12 (thuần chay).
(Nhưng có điều là… Chuyện này đã xảy ra lâu rồi và bây giờ nó ngày càng trở nên trầm trọng hơn.) (Chuyện này xảy ra với con đã lâu rồi, nhưng bây giờ nó tệ hơn.) Bác già rồi. Bác đang trong quá trình già đi. Không sao. Hãy cẩn thận là bác đang đi đâu. Nhé? Và nếu nó trở nên tệ hơn, hãy nhờ người khác chở bác đi. Một số người lái xe giỏi; một số người giỏi viết lách. Nếu bác không giỏi lái xe thì bác biết đó không phải là khả năng của bác. Thế thôi. Không sao đâu. Tôi không giỏi nhớ đường mình đi. (Dạ phải.) Mỗi người chúng ta đều giỏi gì đó và không giỏi gì đó khác. Chỉ chấp nhận sự thiếu khả năng của mình trong một số khía cạnh, và điều đó không sao cả. Rồi. Không vấn đề.