(Nói về tiến trình của cái chết, khi chúng ta chết… […] Có phải ở con mắt thứ ba hay luân xa đỉnh đầu mà chúng con sẽ gặp Sư Phụ tại đó? Ngài sẽ gặp chúng con, phải không? Ý con là... Xin Ngài cho biết, trước khi chúng con bị lạc…) Khi nào chết, cô sẽ biết. (…khi chúng con chết.) Cứ tập trung vào mắt trí huệ thì mọi việc sẽ được chăm lo. Cô nghe mọi người đều làm như vậy. (Dạ.) Họ đã có những thể nghiệm như thế. Thậm chí họ đã được kéo ra khỏi thân thể bởi Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) chỉ bằng cách tập đơn giản như vậy. […] Đó là lý do cô đã “chết” trong khi thiền định[…]
Được rồi. Cô này rồi cô kia, rồi đây rồi đó. Đưa mi-crô cho cô ấy. Và rồi cô đưa nó cho cô đó sau. Ừ. Cô ấy đã đợi lâu rồi. Rất xin lỗi. Tôi muốn tất cả quý vị có tất cả câu hỏi và tất cả câu trả lời chi tiết. Vì vậy, quý vị hãy đợi đến phiên mình vì biết đâu người kế sẽ là quý vị mà tôi nói lâu và quý vị hỏi lâu. Được chứ? Đối với quý vị, tôi cố gắng để mọi người đều hài lòng, theo nhóm. Như hôm nay, nhóm quý vị, và tiếp theo là một nhóm khác, một quốc gia khác. Vậy hãy kiên nhẫn với chúng tôi. Nói đi. (Thưa Sư Phụ Kính Yêu, đây không phải là câu hỏi, nhưng con muốn nói lời cảm ơn [Sư Phụ], thay mặt nhóm Trung tâm Thiền Chilê, vì đã cho phép chúng con có mặt ở đây để chung vui lễ Giáng Sinh tuyệt vời này.) Cô dịch đi. Cô dịch cho chúng tôi được không? Không hả? (Dạ được.) Tốt. Vậy thì đưa nó cho... Chuyền đi. Ồ, mười một (giờ).
(Kính chào Ngài.) Ờ, ờ. (Cô ấy – quý cô đó vừa nói rằng cô ấy đại diện nhóm đồng tu ở Chilê xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Ý quý vị là về việc từ thiện? Sự giúp đỡ? Sự giúp đỡ ở Chilê? Hay là cái gì? Về sự giúp đỡ tâm linh? (Dạ.) (Dạ.) (Ý con là, con đã mơ, giấc mơ với Sư Phụ là điều quyết định chuyến đi của con đến đây, đến dự bế quan.) (Cô ấy đã mơ thấy Sư Phụ và điều đó [khiến] cô ấy quyết định đến [tham dự] kỳ bế quan này.) (Con đã cầu xin Thượng Đế được đón Giáng Sinh này trong một tu viện dòng Trappist.) (Con xin lỗi. Con không nghe rõ cô ấy nói, nên...) Không, tôi cũng không nghe được. (Không phải là khóc, Sư Phụ, đó là con để linh hồn con tuôn chảy. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Đó là để linh hồn con tuôn chảy để làm rõ nhiều tình huống trong tương lai. Và con nghĩ, khi chuyến đi đến đây được quyết định, đến Washington, con đã được thoáng nhìn thấy Thiên Đàng, và thực sự là như vậy.)
(Cô ấy đã cầu nguyện để được đón Giáng Sinh với Sư Phụ, và trong lời cầu nguyện của cô ấy, ý nghĩ đến đây khiến cô ấy cảm thấy như đang đến gần Thiên Đàng. Con hy vọng đó là điều cô ấy nói. Con không hoàn toàn chắc chắn.) Vậy hả? (Và con muốn mang Thiên Đàng đó theo mình, để con có thể cải thiện bản thân nhiều hơn và có thể giúp đỡ bằng cách nào đó.) (Và cô ấy muốn... Thiên Đàng mà cô ấy nhìn thấy, cô ấy muốn mang về với mình để có thể cải thiện bản thân.) Ừ, tốt. (Cũng giúp Sư Phụ nữa trong sứ mệnh tuyệt vời đó, nâng cao đẳng cấp tâm thức của nhân loại.) (Và có thể giúp Sư Phụ trong công việc kỳ diệu - nâng cao đẳng cấp tâm thức.) (Đó là mong muốn của con, con đang cầu xin Thượng Đế.) (Đây là mong muốn của con – được phụng sự Thượng Đế.) (Con xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều cho mọi điều, bằng cả tấm lòng con.) Cũng cảm ơn cô vì đã là một người tốt như vậy.
Ừ. (Con cũng chỉ nói được tiếng Tây Ban Nha. Chào buổi sáng, Sư Phụ.) (Chào buổi sáng, Sư Phụ.) (Con cảm ơn Sư Phụ vì tất cả những thể nghiệm mà con đã có, cả bên trong lẫn bên ngoài. Và cả chồng con nữa.) (Con cảm ơn Sư Phụ vì tất cả thể nghiệm của con, cả bên trong lẫn bên ngoài.) (Cả hai chúng con đều là đồng tu, và câu hỏi của con là, một phụ nữ đã kết hôn có thể chọn xuất gia không?) (Vợ chồng con đã thọ Tâm Ấn. Câu hỏi của con là: Một phụ nữ đã kết hôn có thể chọn xuất gia không?) Để làm gì? (Dạ làm sứ giả Quán Âm.) Còn chồng cô thì sao? (Còn chồng cô thì sao, anh ấy có đồng ý không?) (Chồng con ở Chilê, và anh ấy cũng đã thọ Tâm Ấn. Chúng con cùng thọ Tâm Ấn.) (Chồng con ở Chilê. Anh ấy cũng là đồng tu.) Tôi biết, nhưng cô bỏ anh ấy à? (À, anh ấy ở cùng con cái.) (Điều Sư Phụ hỏi là, khi cô đi xuất gia, vậy chồng cô thì sao?) (Dạ không, ý con là sau này, khi con cái đã ra ở riêng và, vâng, có lẽ cả hai chúng con sẽ xuất gia.) (Cô ấy nói có lẽ một thời gian nữa khi các con của cô ấy ra ở riêng, có lẽ hai người họ sẽ đi xuất gia.) Được rồi. Thế thì lúc đó chúng ta hẵng nói về điều đó. (Vâng, nhưng...)
Người nữ da trắng. Không, cô ấy. (Ngoài ra, con muốn nói rằng có một cô đồng tu đã đến kỳ bế quan này, và cô ấy đang bị bệnh, hiện giờ cô ấy phải nằm trên giường.) (Có một cô đồng tu đã đến kỳ bế quan này, và cô ấy hiện đang bệnh nằm trên giường.) Ồ! Vậy à? (Chúng ta mang cho cô ấy một ít bánh kẹo gia trì (thuần chay) được không?) Tôi đến gặp cô ấy sau. Hãy ngồi ở đó và thiền. Ngồi thiền. Đến đây. (Kẹo (thuần chay)?) Lát nữa tôi sẽ đến gặp cô ấy. (Lát nữa Sư Phụ sẽ đi gặp cô ấy.) (À, tốt quá. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Bây giờ thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) chưa? Có thấy sáng trước mặt cô không? Thấy màu sáng không? Không hả? Tối? Đen thui? Không có gì hả? (Dạ có màu đen.) Màu đen? Tập trung ở đây, không phải vào mắt trần, không phải mắt trần này. Không phải ở đây. Đây. Cô nhìn ở đây. Ở đây sẽ là Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Nếu cô nhìn ngang tầm mắt, nó sẽ là màu đen. Nói với cô ấy, nếu cô ấy nhìn ngang tầm mắt, nó sẽ là màu đen. Cô nên nhìn bằng mắt trí huệ ở trên này. Cảm ơn. Cô ấy có thông dịch. Đừng chú ý đến mắt trần. Ở nhà, cô làm như thế này. Được chứ? Và bật một số băng nhạc của tôi làm nhạc nền trong khi cô thiền. Nó sẽ làm dịu suy nghĩ bất an của cô ấy và [giúp cô ấy] tập trung hơn vào mắt trí huệ. Bây giờ cô thiền đi. Ở ngay đó. Thiền đi. Đừng mở mắt.
Rồi. Câu hỏi kế. (Con vừa định đề cập đến tư thế mà Sư Phụ đã chỉ cho chúng con. Trong khi thiền Quán Âm thì chúng con có thể thiền Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) bao lâu?) Bao lâu? (Dạ. Bởi vì con cũng thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), sáng... Xin lỗi. Khi thiền Quán Âm, đôi lúc con cũng thấy Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) sáng hơn. Nhưng con không tập trung vào đó vì con đã được bảo là đừng làm vậy. Vậy chúng con có thể [nhìn] Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) bao lâu, trong khi đang thiền Quán Âm?) Cô nên để tự nhiên. Đừng tập trung vào đó. Cô tập trung vào Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại). Nhưng nếu [Ánh Sáng] ở đó, thì nó ở đó. Đó là một sự gia trì thêm, thêm sức mạnh. (Nhưng chúng con có thể thiền Ánh Sáng một lát [trong tư thế thiền Âm Thanh] rồi trở lại với [thiền] Ánh Sáng để làm cho [Ánh Sáng] mạnh hơn?) Như thế sẽ quá phân tán cho cô. Được rồi. Nếu cô thích... Nếu cô cảm thấy, ồ, nó quá tốt, và Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) quá nhiều, được, thì cô có thể thiền Quán Quang một lúc rồi... Nhưng rồi, đừng cứ đổi tới đổi lui, đổi tới đổi lui như thế. Nhé? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. (Dạ.) Ờ, ờ.
Chuyền đi, chuyền đi. (Bên kia. Bên kia kìa.) Đằng sau. (Đằng sau chị đó.) (Tôi có rồi. Tôi đã có rồi. Ý cô là tôi phải không?) Ồ. Thôi kệ. Nói đi. (Thưa, con nói được không? Vâng. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều vì tất cả Tình Thương và Tâm Ấn của Ngài. Đó là giấc mơ đẹp nhất mà con chưa bao giờ mơ có thể trở thành sự thật. Con tưởng rằng con sẽ phải chờ đến sau khi con chết mới hỏi được.) Ồ! Không! (Đây là món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất trên thế giới.) Chắc chắn cô đang thiếu vitamin B12. (Và cảm ơn Sư Phụ vì kỳ bế quan này và thức ăn (thuần chay) và mọi thứ. Thật tuyệt vời.) Không có chi.
(Con có vài câu hỏi. Nói về tiến trình của cái chết, khi chúng ta chết, theo như Tử Thư Tây Tạng, chúng ta được cho là ở lại phía bên tay phải và quan sát xem chúng ta sẽ thoát ra từ lỗ nào hay gì đó.) Lấy cái lỗ, cái gì? (Có phải ở con mắt thứ ba hay luân xa đỉnh đầu mà chúng con sẽ gặp Sư Phụ tại đó? Ngài sẽ gặp chúng con, phải không? Ý con là... Xin Ngài cho biết, trước khi chúng con bị lạc…) Khi nào chết, cô sẽ biết. (…khi chúng con chết.) Cứ tập trung vào mắt trí huệ thì mọi việc sẽ được chăm lo. Cô nghe mọi người đều làm như vậy. (Dạ.) Họ đã có những thể nghiệm như thế. Thậm chí họ đã được kéo ra khỏi thân thể bởi Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) chỉ bằng cách tập đơn giản như vậy. (Dạ. Ý con là không phải trong thiền định. Ý con là trong...) Khi cô thoát ra ngoài. Tôi biết. (Điều “có thật”, cái gọi là, khi chúng ta chết, cũng giống như vậy…) Cô chỉ cần thiền, rồi cô sẽ đi ra đúng đường. (Ồ! Linh hồn con biết phải làm gì khi thời điểm đến ạ?) Đúng. (Ồ. Tốt.)
Cô từng “chết” rồi. (Dạ. Con chỉ muốn biết có thế thôi. Con không muốn làm hỏng chuyện.) Đó là lý do cô đã “chết” trong khi thiền định. (Dạ không. Con…) Đôi khi cô vẫn chưa... (Thực ra con vẫn chưa thể rời khỏi ghế.) Cô chưa từng chết à? (Dạ chưa. Con đang chết nhưng…) Cô đang muốn “chết” à? Được rồi, cô sẽ chết. Cô sẽ chết. Có thể thỉnh thoảng cô chết, nhưng cô không biết. Bởi vì quá trình này không giống như một cú điện giật – mà cô thấy: “Ối! Tôi chết rồi”, đại khái vậy. Đó là sự bình thản của... sự chuyển đổi rất dễ dàng, như thể không có chuyện gì xảy ra. (Vì vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, đại khái thế.) Đúng! (Và con suýt ngã khỏi ghế? Thế thôi ạ?) Không phải ngã khỏi ghế, nhưng... (Chà, gần như vậy.) Chỉ linh hồn của cô thôi. (Dạ.) Ồ, phải. Phải, đó là lý do hầu hết các thiền sinh, họ ngồi trên sàn, (Ồ, ước gì con đã làm như vậy.) để họ không bị ngã quá cao.
(Chà, con rất biết ơn vì con có thể đi lại được. Con đã bị gãy xương hông nên…) Cô không sao đâu. (Nhưng con đã tìm ra cách.) Ừ, cô không sao đâu. (Thật tuyệt khi có thể đi được.) Phải, phải. (Nhưng dù sao...) Hông của cô có vấn đề à? (Con bị gãy xương hông.) Ôi! Trời. (Nhưng …) Giờ đã đỡ hơn chưa? (Vâng, miễn là con không nằm thẳng và không đứng thẳng quá lâu.) Ờ. Không phải tất cả chúng ta đều có vấn đề hay sao? (Nhưng con có thể đi được. Thật tuyệt vời. Thực sự là như vậy.) Ừ. Tôi hy vọng nó sẽ ngày càng tốt hơn nhờ thiền định. (Con hy vọng như vậy. Thật sự, rất nhiều điều đang trở nên tốt đẹp hơn nhiều ở thế giới bên ngoài.) Ồ, thế hả? (Dạ tuyệt vời.) Tốt. Ờ. Nhưng thật khó để cô nỗ lực trong một hoàn cảnh như vậy. (Dạ không sao. Dạ không sao. Con không thấy phiền chút nào.) À, tôi nể phục lòng can đảm của cô. Quý vị nghe đó? Một số người gặp những khó khăn như vậy, mà họ có thể tiếp tục. (Dạ.) Ờ, được rồi.
Còn gì nữa? (Dạ. Con đã viết xuống bởi vì đây là cơ hội ngàn năm có một. Con không hiểu giáo lý của Ngài, có lẽ bởi vì ngôn ngữ hay gì đó, với từ “xả bỏ”. Chỉ để đưa một ví dụ để Sư Phụ thấy cảm giác điển hình của con. Chẳng hạn như, có một chú chim nhỏ ở sân sau. Chú bị kẹt trong máng cho chim ăn. Con giận quá. Đó là chú chim nhỏ, và chú bị mắc kẹt. Và con hầu như cảm thấy chính con là chú chim nhỏ. Và con hoảng hốt. Con đến từ Canada, có tuyết dày tới đầu gối, và con phải chạy như điên. Con hớt hơ hớt hải và hoảng sợ, gần giống như con là người bị kẹt trong lồng chim.) Tôi biết. (Điều này không mấy xả bỏ lắm khi những chuyện này diễn ra. Con phải làm gì đây? Ngài biết không. Con không hiểu. Họ nói…)
Ai đã đặt bẫy chú chim? (Ồ. Con đã đưa chú ra ngoài ngay lập tức, ngay khi con có thể.) Thế thì không sao. Không sao. Ờ, như thế mới phải. (Nhưng con cảm giác như chính con bị kẹt vậy.) Tôi biết, tôi biết. (Sư Phụ biết ạ?) Tôi biết. (Nhưng rồi chúng ta lẽ ra phải xả bỏ.) Không. Không. (Điều này không xả bỏ cho lắm.) Không. Không. Không phải. Xả bỏ, đó có nghĩa là cô nên bỏ chú chim ra khỏi cái lồng ngay lập tức. (Dạ.) Đó là tâm xả bỏ. (Vậy, có phải ý nghĩa đúng hơn là không bị say mê con người, địa điểm, đồ vật, và chỉ là kiểu lấy nó hoặc bỏ nó? Và bởi vì đôi khi con cảm thấy tâm xả bỏ có nghĩa là không quan tâm, không yêu thương, và không có cảm giác.) Không phải. Nói bậy. (Con không hiểu.) Vậy thì tôi nên xả bỏ quý vị từ lâu rồi. (Con biết.) Và không ngồi ở đây. (Dạ.) Tôi không nên ngồi đây nếu tôi quá xả bỏ. (Dạ.) Hiểu không? (Vậy là không để bị say mê.) Không. Làm những gì cô phải làm.
(Dạ. Số 3. Ồ, phải. Điều này có lẽ ngớ ngẩn, nhưng nó rất điển hình. Con nghĩ rất nhiều người chúng con nuôi thú cưng ở đây. Và nhờ Pháp Môn Quán Âm, con đã tìm ra cách làm thức ăn thuần chay lành mạnh cho người-thân-mèo và người-thân-chó.) Ồ, thế hả? (Mọi người đều hoan nghênh. Con đã làm... Vâng.) Hay quá! Đưa công thức đi! Công thức. (Đó là một phép lạ.) Đưa lên sách của chúng ta! Mọi người sẽ thích lắm. Ồ. Làm đi. (Dạ. Làm sao con đưa ra?) Ồ! Hãy làm điều đó. (Con phải đi gặp ai? Con phải làm gì ạ?) Viết gửi lên bản tin của chúng ta. (Ồ! Viết lên bản tin.) Hoặc gửi điện thư. Phải. Chúng ta sẽ in trong bản tin, và mọi người có thể đọc. (Ồ! Dạ được. Dạ được.) Tốt. Và sau này chúng tôi sẽ đưa nó vào sách thuần chay. (Đó là món quà thực sự đặc biệt.) Hả? (Có một cái hộp chị có thể bỏ các bài viết vào.) Có một cái hộp cô có thể để… (Chị có thể để công thức vào trong hộp đó – nó ở khu vực ăn uống.) Phải. (Mình không cần phải chờ…) (Công thức nấu [thức ăn] cho người-thân-mèo và người-thân-chó thuần chay?) Phải. Phải. Tại sao không? (Dạ.) Tất cả chúng ta đều yêu thương, hòa nhập và xả bỏ.
(Và vì chúng con có ba người-thân-mèo bị lạc, họ đói và lạnh. Ở Canada trời rất lạnh. Con tự hỏi, chỉ là tình cờ, trong lúc đang thiền con có cảm giác rằng một trong mấy người-thân-mèo này đã từng là con gái của con trong tiền kiếp. Chúng ta có thể đi lên đi xuống vương quốc người-thân-động vật, vương quốc con người, và khắp vũ trụ.) Có thể. (Liệu có thể nào cô ấy... họ có thể đi cùng chúng con và vượt qua giai đoạn làm người bởi vì con đã Tâm Ấn?) Ờ. Nhưng quá muộn. Quá muộn rồi. Cô ấy đã trở thành người-thân-mèo rồi. (Ồ!) Lý do là vậy. (Không thể ạ?) Không, sau này, sau khi cô ấy chết, cô ấy sẽ được giải thoát. (Ồ, khi….) Sau khi người-thân-mèo chết. (Ồ! Và “Sprite” và “Ginger” nữa ạ?) Hả? (“Sprite” và “Ginger” nữa ạ? Tất cả đều là người-thân-mèo thuần chay.) Nếu đó là con gái của cô, mà cô nghĩ, (Ồ!) thì sau khi người-thân-mèo chết, linh hồn chú sẽ được giải thoát. (Và họ cũng không sát sinh và... Ồ! Điều này thật tuyệt.) Ờ. Được rồi. Cô không cần quảng cáo cho người-thân-mèo. (Dạ. Vâng. Được ạ. Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Quá hào hứng.