Xin hãy dùng Lực lượng của Ngài đánh thức họ để họ sẽ không bị lạc lối mãi mãi. Bởi vì lần này, họ sẽ không được tha thứ dễ dàng như vậy, bởi vì nghiệp xấu, tội lỗi xấu đời đời kiếp kiếp đã chồng chất trong hồ sơ cuộc đời họ. Và chúng con không trách Ngài, lạy Chúa; chúng con chỉ cầu nguyện thôi. Vì vậy, xin Ngài hiểu cho, thế giới này không dễ dàng cho bất cứ ai. Nơi đây dễ bị cám dỗ và làm điều xấu hơn là được thăng hoa và nhớ Danh Ngài. Đây chỉ là hệ thống của thế giới này kéo con người xuống, và họ khó có thể đứng dậy nếu họ đã sa ngã.
Rất khó để con người có thể thức tỉnh và nhớ đến Ngài. Con đã cố gắng rất nhiều mấy chục năm nay để ráng nhắc nhở họ, con làm bất cứ gì con có thể. Nhưng con cảm thấy quá thất vọng. Nhiều lúc con cảm thấy bất lực. Con cảm thấy thế giới này đang trở nên ngày càng giống địa ngục. Vài phần đã là địa ngục rồi. Con không biết là Ngài ban phước nhiều biết bao để con không gục ngã với tất cả đau khổ mà con chứng kiến, để con không suy sụp với tất cả nỗi đau mà con cảm nhận từ con người, người-thân-động vật, cây cối, v.v. như thể nỗi đau của họ là của chính con vậy! Con cảm tạ Ngài vì điều đó – vì đã giữ cho con mạnh mẽ, ít nhất là phần nào, về mặt tinh thần, và thể chất.
Nhưng nhiều người không thể đương đầu, lạy Chúa. Họ tự sát hoặc họ chìm sâu vào trầm cảm, và họ phải uống rượu, dùng ma túy, để quên đi. Nhưng càng dùng, họ càng trở nên yếu đuối hơn, không thể đứng lên bảo vệ mình tránh khỏi đủ loại tấn công. Bởi vì họ nhìn đâu cũng thấy hầu như toàn là đau khổ, đau đớn và buồn phiền. Và bây giờ chúng con có rất nhiều khó khăn: thiên tai, khí hậu nóng lên, bức xạ [mặt trời], bão [mặt trời] – không chỉ là gió bão hoặc mưa bão, mà còn những cơn bão [mặt trời]. Có quá nhiều thứ đang đe dọa sự sống còn của chúng con trên Địa Cầu này rồi. Ngài biết rất rõ. Hắc Tử Thần không thương xót mọi chúng sinh trên Địa Cầu này cho lắm, bởi vì toàn thể nhân loại, ít nhiều đã làm sai gì đó. Chỉ một số người họ quay đầu, ăn năn sám hối và cố gắng sửa chữa những việc làm xấu của họ, với Ân Điển mà Ngài ban cho họ.
Xin hãy dùng Lực lượng của Ngài đánh thức họ để họ sẽ không bị lạc lối mãi mãi. Bởi vì lần này, họ sẽ không được tha thứ dễ dàng như vậy, bởi vì nghiệp xấu, tội lỗi xấu đời đời kiếp kiếp đã chồng chất trong hồ sơ cuộc đời họ. Và chúng con không trách Ngài, lạy Chúa; chúng con chỉ cầu nguyện thôi. Vì vậy, xin Ngài hiểu cho, thế giới này không dễ dàng cho bất cứ ai. Nơi đây dễ bị cám dỗ và làm điều xấu hơn là được thăng hoa và nhớ Danh Ngài. Đây chỉ là hệ thống của thế giới này kéo con người xuống, và họ khó có thể đứng dậy nếu họ đã sa ngã. Và cho dù đứng dậy được, họ hầu như chỉ là những thây ma.
Họ không có nhiều thời gian để suy nghĩ gì nhiều. Họ cứ bận rộn làm việc và khi về nhà, họ phải lo việc mua sắm, giặt giũ, chăm sóc con cái, người già, người bệnh. Và họ ăn những thứ không đúng, như [ăn] các thứ từ người-thân-động vật. Vì thế, họ cứ luôn mắc bệnh. Họ phải đi gặp bác sĩ, đến bệnh viện, và cũng chịu rất nhiều đau khổ. Mọi thứ mà họ có, họ phải làm việc bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu nữa. Cuộc sống này đang trừng phạt họ rất nhiều, rằng cho dù họ bị bệnh, họ cũng không thể ngừng để nghỉ ngơi. Họ làm việc quá cực, nhưng đôi khi có chuyện xảy ra rồi họ mất tất cả và trở thành người vô gia cư. Cho dù có nhà, họ cũng không có tiền để trả cho tiện nghi tối thiểu để giữ ấm cho họ, để cho họ và con cái của họ được thoải mái và được ăn no, hoặc thậm chí đi học. Đời sống này không phải là Thiên Đàng, lạy Chúa. Những linh hồn đã đến đây đang bị áp bức, bị đầu độc, bị đánh lừa đến mức không thể suy nghĩ được nữa. Họ thậm chí còn mất niềm tin vào Thiên Đàng, rồi họ không sợ địa ngục, bởi vì họ không biết gì về những điều này.
Và không ai trên Thiên Đàng sẽ hiểu nỗi đau đớn và buồn phiền mà nhân loại phải trải qua, chưa nói đến người-thân-động vật bị xiềng xích, bị nhốt trong những cái lồng rất nhỏ đến nỗi họ không thể xoay người suốt ngày, suốt đêm, cả cuộc đời họ, cho đến ngày họ bị sát hại ở một góc tối nào đó trên thế giới trong biết bao đau đớn và buồn khổ. Thế giới này không phải là một nơi dễ dàng cho bất kỳ linh hồn nào sinh tồn, lạy Chúa. Xin Ngài, xin Ngài suy nghĩ lại và để con người có cơ hội thức tỉnh. Xin Ngài dùng tất cả Lực lượng của Ngài, Phương tiện của Ngài để đánh thức họ. Hãy dùng con bằng mọi cách có thể. Hãy giết con nếu điều đó giúp họ thức tỉnh. Một người chết, [nhưng] nhiều người sống – không thành vấn đề, lạy Chúa. Ngài có thể hủy diệt con, phân tán linh hồn con khắp nơi như thể con là một trong những tội nhân sẽ chịu số phận khủng khiếp này – biến mất vĩnh viễn, nếu điều đó giúp tất cả chúng sinh thoát khỏi đau khổ và được giải thoát, về Nhà! Nếu họ đau khổ, làm sao con có thể vui được!?
Thế giới này không phải là địa đàng, lạy Chúa. Xin hãy nhớ điều đó. Các linh hồn không hề biết họ sẽ phải đối diện điều gì cho tới khi họ đến đây. Và một khi họ đến đây, thì thật khó để họ quay về vì có quá nhiều cạm bẫy, quá nhiều lọc lừa, quá nhiều cám dỗ, quá nhiều đòi hỏi mà họ không hề biết đến khi còn ở trên các cõi Thiên Đàng. Họ đã không biết làm thế nào; họ vẫn còn không biết làm thế nào để phản ứng. Cho dù trong một sát na nào đó họ nhớ đến Ngài, nhiều chuyện khác sẽ lấn át ý nghĩ đó và nhấn chìm nó, kéo họ vào tình trạng hoang mang và lơ mơ trong vô thức trở lại.
Con không còn lời nào nữa để cầu nguyện với Ngài. Và con cầu nguyện Ngài, tôn thờ Ngài mỗi ngày. Ngài biết điều đó. Nhưng trái tim con không thể lành lại, mặc dù con biết Phước Lành của Ngài, con cảm nhận được Tình Thương của Ngài, và con rất biết ơn Ngài vì điều đó. Nhưng lòng con không cảm thấy vui vì cả thế giới không vui, và hầu hết họ sẽ bị trừng phạt thảm khốc trong địa ngục hoặc bị phân tán khắp nơi trong toàn cõi vũ trụ và sẽ không bao giờ tìm thấy họ nguyên vẹn nữa. Không bao giờ có thể nói chuyện như con đang nói chuyện với Ngài. Thậm chí không bao giờ có thể cầu nguyện với Ngài. Không bao giờ có thể ăn được món ngon nào, hoặc hít thở không khí trong lành, đi bơi, hoặc thưởng thức niềm vui vật chất đơn giản trên Địa Cầu này hoặc bất cứ nơi nào khác trong vũ trụ lần nữa trong một thời gian vô tận. Biến mất mãi mãi, phân tán khắp nơi trong tiếng than van. Và cho dù có thu thập họ lại thì cũng vô ích. Như đá, như sỏi – bất cứ là gì ngoại trừ là một sinh vật đàng hoàng như con người ở đây và [như] người-thân-động vật hoặc thậm chí là cây cối.
Lạy Thượng Đế Toàn Năng, Đấng biết tất cả mọi điều, con không biết sao con lại nói nhiều vậy. Chỉ là nói chuyện với Ngài, mong rằng Ngài sẽ lắng nghe và xin hãy giúp đỡ nhân loại. Xin Ngài đừng ngoảnh mặt làm ngơ họ. Lần này, có cảm giác như thời gian dài vô tận, nhưng nó sẽ kết thúc. Con không biết làm sao để chứng minh điều đó cho nhân loại, để họ sẽ lắng nghe Ngài, để họ sẽ tôn thờ Ngài, sám hối với Ngài, và trở lại thành những đứa trẻ ngoan giống như khi họ được sinh ra từ Ân Điển của Ngài trên Thiên Đàng.
Con nói chuyện với Ngài bởi vì con không có ai để nói chuyện. Đã bốn năm rồi kể từ khi con sống tách biệt. Con chỉ có một mình ở đây với lối sống như kiểu phòng studio. Ngài biết đó, một phòng, một bếp, một phòng vệ sinh. Con chỉ cần vậy thôi, thật sự thế. Nhưng cũng tiện nghi hơn rất nhiều so với nhiều người không có nhà cửa, sống trên đường phố, trong sa mạc nóng bức, khủng khiếp nào đó hoặc vùng đất băng giá như người tị nạn với một tấm bạt nhựa trên đầu họ và ăn bất cứ thứ gì họ xin được, bất cứ gì họ được cho ăn. Họ không có nơi nào để đi; không có nhà; không có nhiều hy vọng cho ngày mai.
Con luôn biết ơn bất cứ thứ gì Ngài ban cho con, lạy Chúa, con luôn biết ơn. Con thật sự không cần nhiều lắm. Nhưng khi nghĩ đến Địa Cầu xinh đẹp này sẽ trở thành bụi, sẽ không còn nữa, thật sự làm lòng con quặn đau. Chỉ cần nhìn thấy linh ảnh Địa Cầu xinh đẹp này không còn nữa, biến mất mãi mãi theo cách như vậy. Không ai có thể chịu nổi, không ai có thể chịu nổi! Bởi vì toàn thể nhân loại, hoặc hầu hết nhân loại, sẽ đau khổ vô vàn, sau khi họ rời khỏi Địa Cầu này, bởi vì không còn tinh cầu nào nữa. Chỉ nghĩ đến điều đó là con cảm thấy quặn đau.
Dù con có thể thấy Thiên Đàng, có thể cảm nhận được Tình Thương và Phước Lành của Ngài, nhưng vô số chúng sinh không cảm nhận được. Ôi lạy Thượng Đế. Con có thể làm gì hơn? Xin thay đổi hệ thống này. Xin Ngài tha thứ. Xin đánh thức con người. Xin Ngài. Xin đừng để họ biến mất như thế. Họ là con cái của Ngài, lạy Chúa. Chỉ là họ không biết cách để trở nên thiện lành. Đời sống này khiến họ bận rộn và kéo họ thật sâu vào vô minh.
Con biết Ngài đã gửi Con Trai và Con Gái Ngài đến thế giới này vô số lần, nhưng có bao nhiêu người lắng nghe Họ? Họ có thể tiếp cận được bao nhiêu người? Và thậm chí có bao nhiêu người tin tưởng Họ, dù người ta gặp được Họ? Bởi vì con người đã bị bịt mắt, mãi mãi ở đây, mặc dù trông họ vẫn còn sống, nhưng họ đã chết một nửa. Con không biết nói với ai, nên con nói chuyện với Ngài. Con xin lỗi đã làm phiền Ngài, lạy Chúa. Nhưng con không thể… không thể không nói với Ngài.
Con có thể làm gì nữa đây? Con đã thử rất nhiều cách. Và Ngài cũng đã giúp con thử nhiều cách, nhưng dường như không giúp được gì nhiều, không nhiều như Ngài muốn, không nhiều như con hy vọng. Con không biết còn gì để nói với Ngài nữa. Cầu mong Ngài được ban phước. Cầu mong Ngài hạnh phúc, lạy Chúa, bằng bất cứ cách nào có thể.
Mong Ngài nghĩ lại Kế hoạch của Ngài cho mọi chúng sinh trên Địa Cầu này. Phúc lành cho Ngài, lạy Chúa – Thượng Đế Toàn Năng, Đấng Tối Cao, Đấng Vĩ Đại Nhất, Đấng Từ Bi Nhất, Đấng Kính Yêu Nhất, Đấng Nhân Từ Nhất, Chúa Toàn Năng, Đấng Hằng Tha Thứ. Dù sao chúng con cũng cảm ơn Ngài về bất cứ điều gì Ngài ban cho chúng con, và chúng con hiểu bất cứ điều gì xảy ra, Ngài sẽ lo cho chúng con. Có điều… chỉ là không dễ chấp nhận. Chúng con thương Ngài. Chúng con thương Ngài, mãi mãi thương Ngài. Xin cảm ơn Ngài. Cảm ơn Ngài. Con thương Ngài, thương Ngài. Amen.