Cái gì, ở đây không còn ai nữa hả? (Dạ không, chỉ có chúng con thôi.) Tuyệt vời. Vậy thôi à. Bây giờ quý vị có nhiều chỗ hơn. (Dạ vâng.) Chào quý vị. Ăn cơm chưa? Quý vị đã nghỉ ngơi một chút, hay ngồi đây cả ngày cả đêm? (Dạ không, chúng con có đi xuống.) Vậy thỉnh thoảng, khi tôi không có mặt, thì quý vị đi. Và rồi quý vị chỉ lên đây khi cảm thấy thích, và ngồi nói với tôi: “Bây giờ con cảm thấy như [mừng] Năm Mới”. Chà. Quý vị nhiều người quá ha. Mấy người này thất nghiệp hết hả? Thất nghiệp hay sao? Quý vị làm nghề gì? Nói tôi nghe. Chỉ đang tìm việc thôi, phải không? Được, tốt. Thực sự tôi có rất nhiều việc, nhưng… Ai thất nghiệp, giơ tay lên. Người nói tiếng Anh, người Anh. (Dạ có.)
Khi cô nói… “Ôi Trời ơi…” Thực ra, giọng cô rất tuyệt có lẽ dành cho bạn trai hay gì đó. Phải. Nhưng trên Truyền Hình [Vô Thượng Sư], mình nói như vầy: “Xin chào, tôi tên là The Thé. Tôi muốn tường trình một số tin vui cho quý vị”. Nè. Tôi thích mũ của cô. Đẹp đó. Ban đầu, cái ghế này hơi cao hơn một chút, phải không? Nhưng không có tác dụng? Tốt hơn rồi, vặn đèn nhỏ xuống. Tốt hơn một chút rồi. Lỗi tại tôi hết. Tôi không phàn nàn, bởi vậy. Quý vị muốn làm gì thì làm, còn tôi thì không phàn nàn. Bình thường tôi có thể làm việc với quý vị, như, bật đèn nơi tôi muốn. Nhưng quý vị biết – làm sao vô đây làm việc được với mọi ánh mắt đã đổ dồn về đó? “Gián điệp”. Có ai nói tiếng Anh không? (Dạ có.) Và thất nghiệp. (Dạ làm việc tự do.) (Dạ con có thể thất nghiệp.) (Chúng con có thể thất nghiệp.) Quý vị có thể. (Chúng con có thể thất nghiệp.) Đây không phải là [mấy người nói-] tiếng Anh. Vậy, không có nhiều người nói tiếng Anh lắm ha.
Ồ, vẫn còn thêm một ít kẹo (thuần chay) nữa hả? Trời ơi. Có ai cần kẹo (thuần chay) không? Có hả? Thật sao? Lúc nào cũng cần kẹo. Bất cứ lúc nào có kẹo (thuần chay) … “Dạ”. “Vâng”. Không sao. Đừng lo. Đừng lo. Tôi hiểu. Được rồi. Tôi rất “giận” mấy đứa trẻ này. Tôi “không thể chịu nổi” họ. Cứ lấy. Đi xuống dưới và cho họ một ít kẹo (thuần chay). Tối thiểu họ có một ít kẹo (thuần chay). Không, tôi sẽ ném cho họ. Họ thích vậy. Họ thích tôi “nổi giận”. Họ thích tôi cho họ ăn. Đó. Thấy chưa? Tôi nghe thấy họ đang la hét. Họ thích vậy. Mấy người này thật kỳ lạ. Họ khùng hết rồi. Họ thích “bị đối xử thô lỗ”.
Đây, đấy nhé. Nhắm mắt lại. Đó. Cẩn thận. Kẹo không thể giết quý vị đâu. Đó, đó. Nữa. Nữa không? Vậy thôi! Thế thôi! Và phần còn lại, khi nào muốn thì quý vị tự đi lấy nha. Chào, chào. Trời ơi! Tôi cảm thấy khỏe hơn sau khi thảy cho quý vị. Có gì tốt cho bệnh ho? Có chanh ở đó không? Trái này? Được. Không quá chua, phải không? Ồ, mấy người chưa có hả? Mấy người ngoài đó chưa có bị “quýnh” hả? Quý vị có đủ chưa? Có muốn thêm không? Muốn hả? Coi chừng! Còn nhiều nữa. Đủ chưa quý vị? Tôi trút hết “cơn giận” vào đó rồi. Đi lấy đi.
Quý vị vui quá chừng. Gì cũng cười. Đó là “vấn đề”. Quý vị vui. Vậy tốt, vậy tốt. Tốt, tốt lắm. Trước đây, tôi đã từng ở Ấn Độ một thời gian ngắn, với nhiều đạo sư. Tôi chạy khắp nơi, tìm kiếm đạo sư. Tôi đã thấy nhiều đoàn thể. Không có ai cười nhiều như quý vị. Tại sao? Quý vị là mấy người “nghiện cười”, hay là gì?
Thật đó. Quý vị đã từng ở đó chưa? Có rồi. Quý vị có thấy ai chạy khắp nơi và cười như vậy không? (Dạ có một vài nơi.) Một vài nơi? (Dạ.) Như ở đâu, ở đâu? (Ba, bốn năm trước, con ở một đạo tràng tại Ấn Độ.) Đạo tràng tên gì? Chúng ta đến đó, cùng cười với họ. À không, góp tiếng cười. (Có một nơi lớn ở Puna.) Ồ, Puna. (Con đã ở đó.) (Ở đó người ta cười rất nhiều.) Thật hả? Vậy tốt.
(Vị Thầy đó cũng tổ chức một vài cữ thiền cười.) Ồ, vậy ra họ chuyên về cười. (Dạ.) Chúng ta không phải. Chúng ta chỉ cười mà không có chuyên, không có giấy phép cười. Kinh khủng. Không có đào tạo chính thức mà cười như vậy có hợp pháp không? (Dạ có lẽ không.) Có lẽ không. Coi chừng đó. Vậy chúng ta nên đi gia nhập với họ và cùng họ cười? Thích thế không? Vậy thì đi thôi. Ai ngăn cản quý vị đâu? Tôi nghĩ nếu họ thấy chúng ta, họ sẽ hết cười thôi. Sốc quá, tại vì chúng ta ăn quá nhiều. Không chỉ cười mà còn ăn rất nhiều. Họ tu pháp cười, phải không?
(Trong số các phương pháp khác …Vị Thầy đó có, như, hơn một trăm loại phương pháp thiền khác nhau.) Ôi, Trời ơi! (Để phù hợp với mỗi người.) Ôi, Trời ơi! (Vì vậy, mọi người đều có thể đi mua sắm [đạo sư] ở đó.) Ôi, Trời ơi. Giống như siêu thị, (Dạ, đại loại vậy.) như một khu mua sắm. (Theo cách nào đó. Nhưng đó là một nơi thực sự ở trình độ tâm hồn, nên đó là một nơi rất tuyệt vời để ở. Con rất thích khoảng thời gian ở đó.) Ồ, ở trình độ tâm hồn hả? (Dạ vâng, con cảm thấy như vậy khi ở đó.) “Ở trình độ tâm hồn” nghĩa là gì? (Mọi người vui rất nhiều, cười và ôm nhau rất nhiều và đó là… Ôm nhau rất nhiều.) Ôm. Ôm nhau rất nhiều. Dễ thương quá.
Sao không ở lại đó, cưng? Nghe có vẻ là nơi tuyệt vời. (Dạ đã đến lúc đi xa hơn.) Ồ, vậy thì… (Đã đến lúc rồi.) (Và thị thực của con đã hết hạn, nên con…) Đó đâu phải là cái cớ để rời một vị Thầy nếu anh vui ở đó. (Dạ không, con đã tìm được Sư Phụ, và con đã cố gắng đi tới Đài Loan (Formosa).) Có gì khác biệt? Ở đó, họ còn cười và ôm nhiều hơn. Ở đây chúng ta không ôm. Ở đây không có một trăm phương pháp. Chúng ta chỉ có một. (Nhưng tốt nhất.) Nhưng anh không biết, tôi có rất nhiều pháp môn “pháp môn kẹo (thuần chay)”, “pháp môn sô-cô-la (thuần chay)”, “pháp môn mì (thuần chay)”, “pháp môn hừm-hừm”. “Pháp môn bánh pudding Giáng Sinh (thuần chay)”. Phải, dù sao…
Tại sao anh không ở lại đó? Không phải họ cũng có [pháp] Ánh Sáng và Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) ở đó sao? (Dạ không, không. Vị Minh Sư đã vãng sanh lâu rồi.) Vậy sao? Khi anh ở đó, Ông ấy không có ở đó hả? (Dạ không.) Vậy thì, chỉ là Ánh Sáng gián tiếp thôi hả? (Dạ. Đó chỉ là phần nào trong hành trình của con. Con đã chuẩn bị trước khi con biết Sư Phụ.) Hiểu. Nhưng ý tôi là họ không có pháp mạch, như người kế vị hả? (Dạ pháp này thì không.) Pháp này thì không. (Dạ không.) Và không ai tuyên bố là người kế vị? Không gì hả? (Dạ không.) Ôi, tạ ơn Thượng Đế. Nhưng vị Thầy không nói gì trước khi viên tịch sao? (Dạ không. Con nghĩ là có một số đệ tử đẳng cấp cao kiểu như điều hành nơi đó, nhưng “không có Minh Sư”. Họ vẫn chiếu những video cũ hàng ngày về tất cả điều này.) Ồ, hiểu. Hiểu. Ừ, ít ra là những đệ tử này rất khiêm tốn. Vị Thầy đã qua đời, và không ai quan tâm tự xưng địa vị đó.
Hiểu hả? Dịch cho má gì nghe đi. (Dạ khỏi.) Dịch không? Cần dịch không? Khỏi hả? Mấy người Âu Lạc (Việt Nam) hiểu hết rồi ha? Âu Lạc (Việt Nam) giơ tay coi coi. Hiểu hết hả? Giỏi quá ha! (Dạ không hiểu.) Không hiểu gì hết? Tại sao không ngồi chung với nhau? Đã nói rồi. Cũng ất ngồi đằng trước đặng dòm. Dòm rồi không nghe gì hết, không hiểu gì hết thì như mù, điếc, đuôi, câm, ngọng. Tại sao không ngồi chung phía sau? Hay là ngồi chung…
Tôi đã biểu quý vị là gom tất cả người Âu Lạc (Việt Nam) lại với nhau và gom tất cả người Hoa lại với nhau. Dù họ ngồi đây, họ nên ngồi thành một nhóm hay gì đó, hay đằng sau đó, để họ có thể thông dịch nội trong nhóm của họ. Nhưng không ai nghe lời. Ăn quá nhiều, quên hết mọi thứ. Thích ngồi đây nhìn cùng một người phụ nữ này ngày này qua ngày khác. Không quan tâm đến việc hiểu hay không. Tôi nói người Âu Lạc (Việt Nam) ngồi đó và rất gần tôi, nhưng như mù, câm, điếc vậy. Không thấy được gì cả, và họ không cần biết. Thành ra họ ngồi ở đây. Họ không màng. Tôi đã bảo họ nhiều ngày rồi. Và lúc đầu, bởi vì tất cả người phương Tây ở đây, họ không có lựa chọn, nên họ ở cùng một chỗ với nhau. Còn bây giờ họ (hầu hết người phương Tây) đều đã về, nên họ rất vui được tới đây. Không cần biết có nghe được hay không. Kẹo (thuần chay) ngon. Nhìn là tốt rồi. Ừ, tôi không phiền. Quý vị không thể có tất cả mọi thứ.
Đã bảo rồi – học tiếng Anh. Mà không học gì cả. Mấy người nào mà không biết tiếng Anh đó, qua bên Anh học chừng ba, bốn tháng là được chứ gì đâu. Ở mấy nhà đồng tu, học rồi nói tiếng Anh hoài (Dạ.) là xong. Ba tháng là được. (Dạ.) Tôi nói rằng những ai không hiểu tiếng Anh có thể đi sang Anh quốc và học ba tháng, nói chuyện với người Anh mỗi ngày, thì sẽ biết. Tìm một công việc ở đó, làm gì đó, học [tiếng Anh] trong khi làm việc. Bây giờ tôi phải thông dịch sang tiếng Anh. Tôi nói rằng những ai không hiểu tiếng Anh có thể sang Anh quốc, ở với đồng tu hoặc người ngoài, tìm một công việc nhỏ hay gì đó, rồi học (tiếng Anh) trong ba tháng. Mỗi ngày nói tiếng Anh, đọc báo, rồi quý vị sẽ tiến bộ rất nhanh. Không thể nào [nói được tiếng Anh] nếu chỉ đi học tiếng Anh ở trường trong khi về nhà lại nói tiếng Hoa. Họ luôn luôn làm như thế. “Dạ! Con đã đi học”. Nhưng họ không luyện tập ở nhà. Quý vị phải đến đất nước đó, ăn cùng với những người bản xứ, nói chuyện với họ, đi cùng một nhà vệ sinh. Gần gũi như vậy. Thì quý vị học rất nhanh.
Nhất là người Hoa và người Âu Lạc (Việt Nam), rất khó đối với họ. Đối với người châu Âu thì dễ. Người châu Âu, vì tiếng Anh, Pháp, Đức… những tiếng đó nghe tương tự; không tương tự, nhưng họ có nó trong gen của họ. Bởi vì họ pha [nòi giống] với nhau qua nhiều thế hệ, và họ ở giáp ranh nhau. Họ chỉ nói một cách tự nhiên. Dù họ không học nhiều, dù họ không đến Anh quốc, thì họ có thể học ở nhà và trao đổi thư từ với bạn bè. Họ có sẵn trong máu rồi. Người Âu Lạc (Việt Nam), người Hoa, quý vị phải đi tới đất nước đó. Hiểu gì hết không? Không. Tôi hỏi họ hiểu hay không, và tôi tự trả lời: “Không hiểu”. Khỏi hỏi mất công ha. Không cần phải hỏi. Chắc chắn là không hiểu. Nhưng mà khó thật. Tôi hiểu. Rất khó. Không có thời gian. Khó hả? Không có thì giờ phải không?
Photo Caption: Chúng Em Không Quan Trọng, Nhưng Chúng Em Tỏa Sáng Cho Người!