Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Đi Về Hướng Hòa Bình Và Hãy Biết Ơn Để Có Đời Sống Tốt Đẹp Hơn, Phần 5/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Bất kỳ quan chức chính phủ, bất kỳ ai làm việc cho chính phủ, hãy nên nhớ rằng họ đang làm việc cho người dân. (Dạ.) Ở Âu Lạc (Việt Nam), cách đây đã lâu, tôi đọc một khẩu hiệu trên đường phố, nói như: “Nhân viên chính phủ là công bộc của dân”. Nhưng tôi không thấy công bộc nào như vậy cả. Tôi hầu như không thấy bất kỳ công bộc nào trên thế giới. (Dạ.) Mà chỉ thấy những ông chủ, (Dạ.) và những kẻ sát nhân, độc tài, sát thủ và hiếu chiến.

Được rồi. Còn gì nữa không? (Dạ không, con nghĩ lúc này chỉ có vậy thôi.) Vậy thì tốt. Tốt. (Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều về lời khuyên, những câu trả lời và ý kiến của Ngài.) Ồ, chỉ nhân tiện thôi. Chúng ta tự nhiên nói chuyện rồi có những chủ đề này và mình nói về nó. Vậy cũng tốt. Có lẽ một số người khác muốn nghe. (Dạ, thật vậy.) Đó là kết quả phụ từ buổi nói chuyện của chúng ta. (Dạ.) Một số người gọi là đệ tử [của tôi] muốn nghe nhiều chuyện, muốn nghe tôi nói, bất kể chuyện gì. Nên không hại gì.

(Con nghĩ hầu hết mọi người rất muốn biết Ngài có khỏe không và mọi chuyện với Sư Phụ thế nào.) Tôi ổn. Cũng giống như mọi người có những ngày thật sự tồi tệ, có những ngày tốt đẹp, có những ngày tàm tạm, có những ngày thực sự bận rộn, và có những ngày bận nhưng chấp nhận được. (Dạ đúng.) Chỉ là áp lực, sự bận rộn vô hình đôi khi thực sự khiến tôi yếu, pin yếu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng tôi đoán không ai trên thế giới này cảm thấy thoải mái. Ít nhiều gì, đôi khi ai cũng cảm thấy có gì đó khó chịu hoặc ngột ngạt, nhất là vì từ trường của chiến tranh. (Dạ, thưa Sư Phụ. Đúng vậy ạ.) Dù không ở trong vùng chiến sự, cũng cảm thấy sự ảnh hưởng của nó. (Dạ, đúng vậy.) Rồi tất cả tình trạng thiếu lương thực này… Một số người, ngay cả ở những quốc gia hòa bình và những cường quốc, cũng chết vì lạnh và đói. Chưa nói chi những nước nghèo, hoặc quốc gia nạn nhân như Ukraine (Ureign). (Dạ.)

Thậm chí, ở một vài nơi tại Anh quốc, một số người không đủ khả năng trả tiền điện và họ phải lựa chọn giữa “sưởi ấm hay là ăn”. (Ồ vâng.) Tôi đã đọc tin đó. Và tôi đã đọc ở đâu đó, có tin rằng một phụ nữ, cô đã khóc hết nước mắt vì cô cần 10 bảng Anh để trả tiền điện, không thì họ sẽ cúp điện. (Chao ôi.) Tôi không biết làm sao để giúp cô. Tôi rất muốn giúp cô ấy. (Ôi chao.) Tôi không biết làm thế nào. Không biết làm sao. Tôi chỉ có một mình và không giỏi về mấy việc này… làm sao để tìm ra mọi thứ. Và tôi cũng đã quá sức bận rộn cả bên trong lẫn bên ngoài rồi. Ước gì tôi có thể giúp cô ấy. Tôi hy vọng, bởi vì tin đó được đăng trên báo, nên có lẽ người dân xung quanh sẽ giúp cô ấy. Thông thường người ta sẽ giúp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ cũng có ngân hàng thực phẩm này nọ. Thậm chí ngày nay, ngân hàng thực phẩm cho người dân có nhiều hơn trước khi chiến tranh. Không còn bình thường nữa.

Đôi khi, một sư huynh của quý vị đi ra ngoài mua thứ gì đó, như bánh mì để cho người-thân-chim ăn, và siêu thị không cho anh ấy mua quá tám ổ hay gì đó, nếu anh ấy muốn mua nhiều, (Dạ đúng.) bởi vì họ nói: “Chúng tôi không có đủ”. Như vậy đó. Vì thế, anh ấy phải mua ít hơn, như vài ổ bánh mì chỗ này, vài ổ bánh mì chỗ kia… Chạy vòng vòng để mua. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và đó là sự thật. Đó là sự thật. Tôi chưa bao giờ nghe những chuyện như thế. Trước chiến tranh, chưa bao giờ nghe những chuyện như vậy.

Dĩ nhiên, chúng ta có những người vô gia cư, nhưng một số người chọn sống vô gia cư, thì khác, khác với những người đang sống bình thường và đang làm việc – dù vậy, lạm phát và giá cả tăng vọt không cho phép họ sống như những công dân bình thường, đàng hoàng. (Dạ.) Vì vậy, họ phải ăn ít hơn hoặc phải chọn thức ăn tùy theo những thứ mà họ thậm chí không thể mua – thức ăn mà họ từng ăn. Và họ không đủ khả năng để được ấm áp trong mùa đông. Đây là độc ác. Sự độc ác. (Dạ đúng.) Tôi nói rồi, ngay cả tôi cũng bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi không sợ chết. Chết là điều tốt nhất mình có thể có để thoát khỏi thế giới này. Chỉ là tôi vẫn còn việc phải làm, có tất cả quý vị để chăm sóc, tất cả mọi người tôi phải chăm sóc chừng nào tôi còn có thể. (Dạ, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.)

Và thời buổi này, ngay cả truyền Tâm Ấn, chúng ta cũng gặp khó khăn vì chiến tranh. (Trời ơi.) Và Macau, mấy tháng vừa qua lẽ ra có một buổi Tâm Ấn. Rồi cảnh sát đến và đột kích Trung tâm. (Ôi trời ơi.) Thế là họ không thể thọ Tâm Ấn. Sau đó cảnh sát cũng theo dõi tất cả những người đã giúp đỡ trong buổi Tâm Ấn. Rồi sau này họ hỏi cảnh sát tại sao, thì cảnh sát nói: “Ồ, chỉ là để kiểm tra xem quý vị có lấy tiền của ai không”. (Trời ơi.) Nếu cho đến bây giờ, suốt mấy chục năm qua, mà họ vẫn chưa tìm hiểu để biết rằng tôi không bao giờ lấy tiền của bất kỳ ai, của đệ tử tôi hoặc của bất kỳ ai, thì họ không phải là cảnh sát tốt lắm. (Đúng vậy ạ.) Tôi rất tiếc phải nói như thế. Đó là sự thật. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Quý vị thấy không? Mấy chục năm qua rồi mà họ vẫn không biết tôi trong sạch, không lấy tiền của người ta. Tôi tự kiếm tiền. Và ngay cả vậy – tôi tự kiếm tiền mà người ta vẫn chỉ trích tôi rất nhiều, nói rằng: “Bà là người tu hành, là người xuất gia, mà sao Bà lại kiếm tiền?” (Chao ơi.) Tôi không thể kiếm tiền, mà cũng không thể lấy tiền từ các đệ tử. Quý vị nghe thấy chưa? (Dạ. Trời ơi.) Mình không bao giờ có thể sống trên thế giới này mà không có người chỉ trích hoặc vu cáo mình về bất cứ điều gì. (Dạ. Đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nên mọi người sợ hãi và bỏ chạy, và một số người Hồng Kông đã chạy sang những nước khác. Họ không dám ở lại. Tôi không biết cảnh sát nào đã khiến họ sợ hãi như thế, đến nỗi họ rời đất nước. Họ rời khỏi Hồng Kông. (Ôi chao.) Thậm chí, trước tiên họ chạy đến quốc gia lân cận, và sau đó, vẫn còn sợ hãi, chạy sang quốc gia khác.

Bây giờ là thế kỷ 21 rồi và tôi đã ở trên thế giới này mấy chục năm rồi. (Dạ.) Nếu tới bây giờ mà họ không biết tôi đang làm gì, thì tôi rất tiếc phải nói rằng họ [làm việc] không hiệu quả lắm. (Dạ, đúng.) Họ đã không tìm hiểu thấu đáo. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và như thế, họ có thể dễ dàng buộc tội hoặc đổ lỗi cho những người vô tội, như những người trong nhóm chúng ta. Như những người xuất gia của chúng ta, truyền Tâm Ấn và thậm chí không lấy tiền. Những người xuất gia của chúng ta đi bất cứ đâu, đại diện cho tôi, để truyền Tâm Ấn cho mọi người. Tôi trả tiền cho mọi thứ. Trả tiền vé [máy bay] cho họ, trả tiền ta-xi cho họ, và trả tiền thức ăn mà họ ăn từ nhà của người đệ tử đó. (Dạ, đúng vậy.) Bây giờ tôi có thể nói công khai hết nếu không ai biết điều đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Nhưng mọi người đều biết. Tất cả đệ tử đều biết. Họ thậm chí không được phép cúng dường bất cứ gì cho các vị xuất gia mà tôi phái đi – không tiền, không quà, không gì cả. (Dạ, đúng vậy.) Và tất cả quý vị cũng biết điều đó. (Dạ. Vâng, chúng con biết.) Tôi trả tiền cho mọi thứ. Và tôi cấm những người xuất gia lấy bất cứ thứ gì – tiền bạc, quà tặng, hay bất cứ gì từ [đồng tu]. (Dạ.) Một trong những người xuất gia nhận chiếc điện thoại của một đệ tử và anh ta phải rời đi. (Ồ.) Một trong những người xuất gia thường trú ở Florida trước đây. Anh ấy nhận một điện thoại miễn phí, như một món quà, từ một đệ tử ở đâu đó bên Canada. Vì vậy, tôi đã phải để anh ta đi ra. Tôi nói: “Anh đã vi phạm quy tắc nghiêm ngặt của chúng tôi là không nhận bất cứ gì, vì bất cứ gì anh làm là cho tha nhân, chứ không chỉ cho những đệ tử khác”. Họ không được phép nhận bất cứ thứ gì. (Dạ đúng.)

Nếu quý vị không có tiền – nếu tôi không cho quý vị tiền để sinh tồn, hoặc để tiếp tục sống, thì có thể. (Dạ.) Nhưng chúng ta có thể kiếm tiền. Chúng ta có doanh nghiệp. Trước đây, chúng tôi còn có ít tiền hơn, ít công việc kinh doanh hơn, hầu như không có kinh doanh nào – chúng tôi chỉ làm thủ công, và tôi vẫn cấm họ nhận bất cứ gì của bất kỳ ai – để trao đổi, hoặc ngay cả quà tặng miễn phí. Không gì hết! Không nhận gì cả! (Dạ đúng vậy.) Và bất cứ ai nhận gì đó, họ phải đi ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và trước khi người xuất gia nào hoàn tục, dĩ nhiên, tôi đưa cho họ vài nghìn Mỹ kim để ra ngoài bắt đầu một cuộc sống mới. Và nếu họ cần thứ gì đó, dĩ nhiên họ luôn có thể yêu cầu tôi cho thêm, nếu họ không đủ khả năng, cho đến khi họ tìm được công việc và sống cuộc sống của riêng họ. Luôn luôn như vậy, mấy chục năm nay rồi. Chúng tôi không bao giờ nhận bất cứ gì từ ai. (Dạ, Sư Phụ.)

Ví dụ, nếu một người rất quan trọng tặng tôi thứ gì đó, như bánh ngọt thuần chay hay gì đó, hoặc một cái ly nhỏ, tôi luôn tặng lại thứ gì đó. (Dạ.) Bởi vì nếu họ quá quan trọng, và họ tặng tôi, tôi không muốn xúc phạm họ, thì tôi nhận, nhưng tôi tặng lại họ thứ gì đó. (Dạ vâng.) Chỉ để cho huề. (Dạ.) Thế mà cảnh sát vẫn đi vào Trung tâm của chúng ta để kiểm tra xem chúng tôi có lấy tiền của người ta trong lúc Tâm Ấn hay không. (Chao ơi.) Mấy chục năm nay rồi, mà họ vẫn chưa tìm hiểu. Họ dễ dàng nghi ngờ người ta và làm gián đoạn việc câu thông thánh thiện của chúng ta như thế đó. (Dạ.) Tôi không biết ai đã dạy cảnh sát làm điều này, nhưng như thế là không đúng. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Ở bất kỳ quốc gia tự do nào, mọi người được phép tụ tập vì mục đích riêng của họ – dự tiệc, tiệc sinh nhật, hoặc để học điều gì đó mới, hoặc để học yoga hoặc thiền, bất cứ gì. Họ được tự do. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ, đúng như vậy.) Bởi vì công dân là những người trả lương cho cảnh sát, những người trả lương cho tất cả các quan chức chính phủ, kể cả lương của nhà lãnh đạo. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không có công dân, họ không có gì hết và là những người vô danh. (Đúng vậy ạ.) Họ có thể trở thành vô gia cư nếu họ không thể tìm được việc, nếu họ không có khả năng làm bất cứ việc gì, một việc bình thường trong xã hội. Họ có thể trở thành vô gia cư hoặc nghèo khó, nếu công dân không hỗ trợ họ, không cho họ tiền, không trả lương cho họ hàng tháng. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Vậy, bất kỳ nhà lãnh đạo vĩ đại nào cũng nên biết ơn những công dân cao quý mà đã ủng hộ họ. (Dạ.) Hoặc bất kỳ quan chức chính phủ, bất kỳ ai làm việc cho chính phủ, hãy nên nhớ rằng họ đang làm việc cho người dân. (Dạ.) Ở Âu Lạc (Việt Nam), cách đây đã lâu, tôi đọc một khẩu hiệu trên đường phố, nói như: “Nhân viên chính phủ là công bộc của dân”. Nhưng tôi không thấy công bộc nào như vậy cả. Tôi hầu như không thấy bất kỳ công bộc nào trên thế giới. (Dạ.) Mà chỉ thấy những ông chủ, (Dạ.) và những kẻ sát nhân, độc tài, sát thủ và hiếu chiến, đủ thứ. Tôi không thấy công bộc nào cả. Tin hay không đây. (Ồ, dạ.) Được rồi. Đừng hỏi tôi thêm câu nào nữa, nếu không tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ, hoặc những lời la mắng nhưng chân thật của tôi sẽ phát ra. Tôi đã kiềm chế lắm rồi, nếu không, nhiều chuyện trên thế giới này thực sự khiến tôi rất khó chịu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhất là khi nói đến sự bất công và vu oan cho những người vô tội, bất lực và không có vũ khí. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu cảnh sát có một chính phủ tốt, họ nên truy lùng tội phạm. Nhiều kẻ đã tẩu thoát. (Dạ, đúng vậy.)

Nhưng chúng ta, chúng ta rất dễ bị bắt vì chúng ta sẽ không đi đâu cả. Chúng ta không có gì để tự vệ. (Dạ.) Và chúng ta bận rộn. Chúng ta làm việc để giúp thế giới, để giúp xã hội và nuôi nấng gia đình mình. Và rồi những lúc rảnh rỗi, chúng ta vẫn cần quán tưởng về những vấn đề tâm linh và thiền để gia trì thế giới. Vì vậy, thật dễ dàng để bắt chúng ta. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là lý do đôi khi tôi cần chạy khắp nơi. Tôi không bao giờ biết ai sẽ đến kiểm tra xem tôi có nhận tiền hay không, khi đang làm việc trên máy tính cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. (Dạ.) Trong suốt bao năm qua, tôi không hề [sống] dễ dàng. Bây giờ vẫn không. Bây giờ còn tệ hơn trước (Ôi.) vì chiến tranh, và vì những lời chân thật mà tôi nói ra không vừa lòng người và đôi khi có thể khiến người ta không vui, hoặc tức giận. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi không bao giờ biết. Tôi cứ phải tự lo cho mình để có thể tiếp tục công việc càng nhiều càng tốt. (Xin cảm ơn Sư Phụ đã làm điều đó.) Lỗi tại tôi. Tôi đã chọn việc này.

Còn gì khác không? Tốt hơn là không. (Dạ không, thưa Sư Phụ. Dạ hết rồi.) Ừ, Thượng Đế gia trì. (Xin cảm ơn Ngài.) Thượng Đế gia trì, hãy vui vẻ, biết ơn và khỏe mạnh. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Xin Ngài bảo trọng.) Bảo trọng. (Xin Sư Phụ cũng bảo trọng.) Quý vị cũng vậy, bảo trọng. (Cảm ơn Ngài. Chúng con thương Sư Phụ.) Cũng thương quý vị. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Thương tất cả, thương tất cả quý vị. Tôi thương người-thân-động vật rất nhiều, rất nhiều. Tôi cũng thương con người nữa. Tôi ước là nhiều người có thể tốt như người-thân-động vật, và dễ để thương như chúng ta có thể thương người-thân-động vật. (Dạ.) Dễ để thương họ. Con người thì không dễ để thương. Không dễ. (Dạ đúng.) Nếu tôi thương con người, họ có thể hiểu lầm. Được rồi. Cảm ơn quý vị, chào nhé. (Dạ không có chi. Xin cảm ơn Sư Phụ.)

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Video Mới Nhất
35:22

Tin Đáng Chú Ý

119 Lượt Xem
2024-12-21
119 Lượt Xem
2024-12-21
190 Lượt Xem
38:04

Tin Đáng Chú Ý

153 Lượt Xem
2024-12-20
153 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android