Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Tiết Lộ Về Tinh Cầu Diw Phần 1/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Thượng Đế nói với tôi là Ngài muốn tiêu diệt cả Địa Cầu ngay lập tức. (Ôi chao.) Nhiều lần. Tôi không biết tại sao Ngài vẫn chưa làm điều đó. Tất cả những gì họ cần làm để làm vui lòng Ngài chỉ là ăn thuần chay, tạo hòa bình. Thật ra, chỉ cần ăn thuần chay rồi hòa bình sẽ đến. (Dạ đúng vậy. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ý nói, Thượng Đế có yêu cầu nhiều lắm không? (Dạ không chút nào.)

(Xin chào Sư Phụ. Kính chào Sư Phụ.) Chào quý vị. Chào. Quý vị khỏe không? (Chúng con khỏe, thưa Sư Phụ. Chúng con khỏe, thưa Sư Phụ. Sư Phụ có khỏe không ạ?) Không khỏe lắm. (Ồ.) Ồ. Hôm nay cái lưng của tôi nó bảo tôi là tôi có cái lưng. (Ồ.) Và đầu gối của tôi bảo tôi: “Tụi tui cũng ở đây”. (Ồ, dạ.)

Có ai ở đó lớn tuổi hơn tôi không? (Dạ không, thưa Sư Phụ. Con nghĩ chúng con đều trẻ hơn.) A, tiếc quá. (Nhưng chúng con cũng cảm thấy đau như vậy.) Quý vị cũng cảm thấy vậy rồi à? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Trời ơi, quý vị ăn gian. Không thể nào. Quý vị già đi nhanh hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là ăn gian, biết không? Khi tôi ở tuổi quý vị… Anh bao nhiêu tuổi? (Dạ, con 55 tuổi.) Năm mươi lăm. Tôi không nhớ mình 55 tuổi là khi nào.

Lần trước tôi còn gọi anh là “con trai”. Tôi cảm thấy mình già đi, và cảm thấy là anh trẻ trung và hăng hái. Bởi vì khi cười, anh cười như một đứa trẻ. Nên tôi mới gọi anh là “con trai”. Xin lỗi nếu như tôi có xúc phạm anh. (Không đâu ạ. Câu đó làm con cảm thấy rất gần gũi với Sư Phụ.) Ồ vậy à? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thế thì tôi sẽ gọi tất cả họ: “Con trai của tôi!” “Con gái của tôi”, các con khỏe không? Hoặc “con trai và con gái của tôi”. Trời ơi, không chồng mà lại có đông con như vậy. Thật là tai tiếng. Đâu ai mà để ý nữa, đúng không? Tôi quá già rồi, họ có thể làm gì tôi chứ? Những gì họ muốn nói về tôi, chẳng phải họ đã nói hết rồi sao? (Dạ phải, thưa Sư Phụ.)

Mấy chục năm nay. Ồ, bây giờ tôi cười, lồng ngực cũng nói với tôi: “Tui đang ở đây”. Trời ơi. Không phải bây giờ, để sau đi. Ờ, hôm nay tôi không khỏe lắm, nhưng cảm thấy như quý vị muốn nói chuyện với tôi, và tôi cũng muốn nói chuyện với quý vị, vì tôi lo là nếu không nói chuyện với quý vị nữa, thì quý vị có thể quên tôi. (Chúng con luôn nhớ Ngài, thưa Sư Phụ. Đúng vậy, thưa Sư Phụ. Chúng con sẽ không bao giờ quên Sư Phụ.) Quý vị có chắc không đó? (Dạ, Sư Phụ. Chắc chắn 100% ạ.) Ước gì quý vị quên tôi đi để tôi có thể bỏ chạy đi nơi nào đó. Như là đến một tinh cầu xinh đẹp mà tôi biết.

Thế quý vị có thích phô mai thuần chay không? (Dạ thích ạ.) Có ai thích không? (Dạ có, thưa Sư Phụ. Ồ, phô mai ngon tuyệt.) Vậy à? (Dạ phải.) Tôi biết mấy người châu Âu thích, nhưng quý vị cũng thích hả? (Dạ thích, thưa Sư Phụ. Mấy anh châu Á cũng thích.) Mấy anh châu Á cũng thích à? (Dạ.) (Dạ ngon tuyệt, thưa Sư Phụ.)

Tôi đã bảo họ đặt mua rất nhiều, nhưng họ lại mua ít quá. Số lượng quá ít, quá ít. Hiếm khi chúng ta có thể đặt mua. Đợi lâu lắm. (Ồ.) Bởi vì họ là tiệm bán phô mai thuần chay đặc biệt. Hiểu không? (Ồ, dạ hiểu.) Và phô mai, phải để nó già đi. Quý vị hiểu điều đó, phải không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Phô mai màu trắng bên ngoài và xanh bên trong, không phải là không có lý do.

Không như chúng ta, nó thích già. Ước gì tôi có thể đổi với nó. Tôi nói: “Ồ, ngươi già giùm ta đi”. Ngươi càng già thì người ta càng thích. Như, rượu vang, phải không? (Dạ.) Nhưng đây là những thứ của Pháp, không phải thứ của tôi. Có điều là tôi đã được chiều hư. Tôi đã đi khắp Địa Cầu, và họ đã đưa cho tôi đủ loại phô mai. (Chà.) Tiếng Đức, họ nói: “Ist Käse” nghĩa là, không nhiều lắm.

Nhưng người Pháp thì thích phô mai. Tôi nghĩ họ ăn phô mai cho bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và hơn nữa – bữa khuya nữa. Tôi đã thấy thế. Tôi thấy có người Pháp ăn như vậy. Họ ăn nguyên miếng phô mai camembert như mình ăn táo vậy. (Chà.) Thực sự là như vậy. Họ chẳng cần cắt ra.

Có lần tôi ngồi trong nhà hàng và thấy một người ăn camembert cạnh bàn tôi. Và người phục vụ, anh ấy biết tôi, vì tôi đến thường xuyên. Anh nhấc nhẹ bàn chân lên cho tôi thấy bàn chân của anh, rồi chỉ tay đàng sau, người khách ăn camembert, và nói với tôi: “Như bàn chân”. Mùi hôi. Nhưng họ ăn. Và họ nói như thế. Tôi đâu có hỏi, Trời ơi. Tôi đâu có hỏi. Ý nói, anh ta làm việc ở đó, anh ta nên giới thiệu và nói: “Ồ, món này tuyệt hảo. Món quốc hồn quốc túy của chúng tôi”, hoặc đại khái vậy. Nhưng không, anh ta nói ngược lại. Anh ta nói với tôi nó hôi như bàn chân, rồi còn quạt tay trước mũi nữa, để chắc chắn là tôi hiểu. (Ôi, Trời ơi.)

Có lẽ anh ta nghĩ tôi không hiểu tiếng Pháp. (Buồn cười quá.) “Như bàn chân”. Anh ta nói như thế đó. Hy vọng tiếng Pháp của tôi vẫn còn. Nghĩa là: “như bàn chân”. (A, dạ.) Hôi như mùi vớ, biết không, vớ của phái nam? (Dạ biết ạ.) À, chắc chắn là quý vị biết. (Dạ, chúng con biết.) Phụ nữ cũng vậy, nếu họ mang vớ quá lâu, cả ngày làm việc.

Nên anh ta so sánh phô mai camembert với cái đó. Nhưng tôi nghĩ anh ta chỉ muốn đùa vui với tôi thôi, bởi vì mấy loại camembert khác, tôi không nghĩ nó hôi đến thế. Có nhiều loại phô mai khác còn hôi hơn nữa. (Dạ.) Và nó càng hôi, thì người ta càng thích. Như phô mai xanh, hoặc những loại phô mai khác. (Dạ.) Phô mai vàng… Ồ, nhiều loại phô mai mà tôi quên rồi. Thôi không quan trọng. Cả phô mai [mùi] nhẹ hơn như tilsiter, nó vẫn có mùi rất nồng, phải không? (Dạ phải.) Họ muốn như vậy mà, phải không? Nếu nó không có mùi như vậy, tôi không nghĩ là họ thích ăn.

Giống như người Đài Loan (Formosa), họ thích đậu hũ thối. (Ồ, dạ.) Càng thối càng ngon, không phải sao? Hay là trái sầu riêng. (Dạ.) Nhiều người ngoại quốc vừa ngửi thấy từ xa là họ đã bỏ chạy rồi. Nhưng đó là loại trái cây rất đắt tiền, và rất được người châu Á ưa thích. (Dạ.) Và số lượng thì không có nhiều. Không có quá nhiều như những loại trái cây khác. Sầu riêng thì đến mùa mới có, và một cây chỉ cho bao nhiêu trái thôi. Và đừng bao giờ đi bên dưới cây sầu riêng nha. Vì vỏ sầu riêng có gai nhọn. (Dạ.) Ồ, mấy cái gai có thể đâm thủng nhiều lỗ vào não quý vị, để quý vị có thể có một bộ não “cởi mở”. Quý vị trở thành người “cởi mở” vì những lý do sai lầm.

Bây giờ làm gì đây? Hôm nay quý vị muốn gì? Nói lại tôi nghe. (Dạ kể chuyện ạ.) Dạ có một câu hỏi, thưa Sư Phụ. Vài câu hỏi. Ai nói gì trước đó? (Dạ xin kể chuyện, thưa Sư Phụ.) A, kể chuyện hả? (Dạ, Sư Phụ.) Ồ! Tôi tưởng quý vị nói: “xin lỗi”. (Con xin lỗi.) Tôi nghĩ: “Tại sao? Mình đã nói gì? Mình đã nói gì khiến anh ấy cảm thấy có lỗi?” Có bao nhiêu người muốn nghe kể chuyện? Tinh cầu xinh đẹp. (Dạ.) Không phải tinh cầu này. Tôi ước gì như vậy. Có bao nhiêu người “muốn”? (Dạ. Mọi người ạ.) Dĩ nhiên, bỏ phiếu công khai, quý vị đâu dám nói không.

Có muốn bỏ phiếu kín không? Bỏ lá phiếu vào hộp? Thôi, nói thật với tôi đi. (Kết quả cũng sẽ như vậy, thưa Sư Phụ.) Ồ, thôi được. Công khai hay bí mật, cũng vậy hả? (Dạ.) Chúng ta không gian lận, phải không? (Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Không ai sẽ trở thành chủ tịch trong công ty của tôi, trong Hiệp hội của tôi, phải không? (Dạ.) Tôi là người bắt nạt duy nhất ha?

Ồ, được rồi. Tôi quên câu chuyện đó rồi. Ý quý vị là chuyện tinh cầu? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Tinh cầu thật. Tôi quên hết rồi. Bây giờ tôi phải tìm. Tôi có ghi lại trong nhật ký, cách đây không lâu. Để xem tôi có tìm được không. (Cảm ơn Sư Phụ.) Ngồi yên đó. Trời ơi, tôi đã viết ở đâu?

Ôi, Trời. Ôi, Trời ơi. Đó là từ ngày 28 tháng 4. Hôm nay là ngày mấy rồi? (Dạ, ngày 20 tháng 5.) Vậy là gần một tháng hả? (Dạ, Sư Phụ.) Trời ơi, chúng ta đã ngâm nó bấy lâu nay à? Trời ơi. Thế mà quý vị vẫn còn muốn đặt câu hỏi? Ai là tên ngốc đó, giơ tay lên. (Con xin rút lời lại.) Tốt hơn là vậy. Bằng không, anh không có bánh kếp thuần chay, cho dù chúng ta không có cái nào. Anh chàng này cho ra rìa. Quý vị nhớ nhé. Làm nhân chứng. Đừng để tôi quên điều đó. (Chúng con sẽ không quên, thưa Sư Phụ.)

Quý vị có thật sự muốn nghe về tinh cầu này không? (Chúng con muốn nghe, thưa Sư Phụ.) Tinh cầu mà chúng ta không có, và tinh cầu mà tôi ước rằng chúng ta có, và tinh cầu mà tôi muốn đưa quý vị đến đó nếu chúng ta không thể thay đổi Địa Cầu này. Ý nói, ngay cả khi chúng ta còn sống. Tôi không có ý nói linh hồn sau khi chúng ta về nhà, điều đó khác. Hoặc ít ra chúng ta cũng đến đó để nghỉ mát, ngâm chân trong nước biển. (Dạ.) Chạy trên cát trắng trong như pha lê. (Ôi chà.) Ăn trái cây tuyệt hảo mà mình không thấy có ở bất cứ nơi nào quanh đây. Trái cây không có sâu, không có thuốc trừ sâu, thuốc diệt côn trùng, không có gì cả. Bởi vì ở đó không có người-thân-côn trùng. Không có côn trùng gây hại. Cũng không có người-thân-động vật.

(Vì sao, thưa Sư Phụ? Sao không có người-thân-động vật ở đó, thưa Sư Phụ?) Bởi vì, trên đó họ không cần. Chỉ trên Địa Cầu chúng ta mới có, hoặc những tinh cầu tương tự mới có, bởi vì người-thân-động vật mang lại sự quân bình cho sự thiếu tình thương của con người. (Ồ.) Nhưng chúng ta cứ giết họ, rồi chúng ta cạn kiệt tình thương. Họ nhắc nhở chúng ta. Thành ra chúng ta cầu nguyện rất nhiều, nhưng các Thiên Đàng không nghe. Một số – một số vị thần đẳng cấp thấp thấy thương hại cho chúng ta, và vì Minh Sư, họ tôn trọng lời cầu nguyện và yêu cầu của Minh Sư, nên họ giúp chút đỉnh. Nhưng Thượng Đế không bận tâm nữa.

Thượng Đế nói với tôi là Ngài muốn tiêu diệt cả Địa Cầu ngay lập tức. (Ôi chao.) Nhiều lần. Tôi không biết tại sao Ngài vẫn chưa làm điều đó. Tất cả những gì họ cần làm để làm vui lòng Ngài chỉ là ăn thuần chay, tạo hòa bình. Thật ra, chỉ cần ăn thuần chay rồi hòa bình sẽ đến. (Dạ đúng vậy. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ý nói, Thượng Đế có yêu cầu nhiều lắm không? (Dạ không chút nào.) Hoặc ai đó yêu cầu vậy thì có nhiều không? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Chúng ta thật là tệ, phải không? (Dạ, đúng vậy. Dạ phải.)

Hãy để yên cho người-thân-động vật, sự sáng tạo của Ngài. Ngài cho phép chúng ta ăn rau quả và đủ loại thức ăn dồi dào. (Dạ, đúng.) Và thậm chí ngày nay, chúng ta chế biến thịt từ những thứ khác. (Dạ.) Còn tốt hơn cho sức khỏe nữa. Nhiều người chuyển sang thuần chay và tất cả những căn bệnh của họ liền biến mất qua đêm. Quý vị có thể đến phỏng vấn bất cứ ai trong số họ. Bất cứ ai quý vị có thể tìm thấy, họ có thể kể quý vị nghe, ngay lập tức.

“Media Report from Million Dollar Vegan Oct. 31, 2019, Pilar (f): Tháng 5 năm 2014, tôi được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối – vùng chậu, ở đại tràng và gan có hai khối u lớn – giai đoạn cuối. Nên tôi đã tìm hiểu nghiên cứu. Mọi nghiên cứu đều quy về một mối: “Thuần thực vật. Thuần thực vật. Không còn chất đạm động vật nữa”. Tôi nói: “Được thôi”. Điều gì đó đã thôi thúc tôi: “Đã đến lúc phải thay đổi”. Thế là tôi bỏ hút thuốc, ngừng ăn thịt bò, uống rượu bia. Và tôi bắt đầu uống rất nhiều sinh tố, ăn rất nhiều rau, rất nhiều súp. Tất cả đều thuần chay. Rất nhiều thực phẩm sống. Và trong ba tháng, chỗ đau – vì lúc đó tôi đang dùng thuốc giảm đau – và việc chảy máu, đã ngừng. Tôi đi chụp MRI (chụp cộng hưởng từ) và chụp CT (chụp cắt lớp vi tính) – ngày càng ít, ít, ít hơn, và mọi thứ bắt đầu teo nhỏ dần, mọi thứ bắt đầu biến mất.”

Khi họ bỏ các sản phẩm người-thân-động vật, ngay lập tức, mọi bệnh tật đều biến mất. Trừ khi họ lừa dối, sau lưng chúng ta. Một số người nói rằng họ ăn chay hoặc thuần chay, nhưng họ ăn trứng, họ ăn cá này nọ. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.)

Đối với tôi, hồi trước tôi tưởng ăn chay thì có thể uống sữa. Và trước đây, tôi nghĩ sữa chỉ là được vắt ra từ bò. Mình không giết bò, vậy thì không sao. (Dạ.) Tới khi tôi biết về sự thống khổ của họ và về khí mê-tan. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Dù sao, tôi cũng chưa bao giờ thích sữa.

Quý vị có thực sự thích phô mai thuần chay không? (Dạ thật sự rất thích ạ.) Vậy tốt. Tôi bảo họ sắp tới đừng keo kiệt vậy, hãy đặt mua nhiều hơn. Tôi có nói không? Một sư huynh của quý vị biết điều đó. Đúng không? Tôi có nói không? (Dạ có, trong tương lai.) Tôi đã bảo quý vị vài ngày trước là hãy đặt mua ít nhất mỗi người hai miếng. (Dạ, đúng vậy, Sư Phụ có nói.) Không phải “mỗi miếng” cho 20 người. Không phải một miếng phô mai cho mười người. Tôi nói hai miếng cho mỗi người. (Dạ, Sư Phụ có nói vậy.)

Quý vị sẽ không chết đâu. Thật ra, khi quý vị đói và có sẵn thức ăn trong tầm tay, và quý vị ăn, thì sẽ không cảm thấy thích ăn bất cứ gì khác nữa. (Dạ.)

Chỉ có tôi. Tôi không còn khẩu vị nữa. Không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Có ngày, tôi tự hỏi mình: “Điều gì đã xảy ra với mình vậy? Mình có vấn đề gì vậy?” Về cái này hay cái kia. Và rồi không ai trả lời tôi cả. Bởi vì, tôi không tự trả lời mình. Không hiểu tại sao.

Xem thêm
Tất cả các phần  (1/12)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android