Đến ngồi ở đây. Ngồi xung quanh. Ngồi gần đây. Người của mình đâu rồi? Ngồi xa vậy sao? Bảo họ vô trong đi. (Dạ.) Bảo họ vô hết đi. Vô gần đây. Tại vì hôm nay chúng ta có nhiều hướng dẫn về “y tế” quá, lại còn miễn phí nữa. Và chúng ta không được giành lấy công việc của bác sĩ. Ở Đức và ở Áo, có rất nhiều bác sĩ. Họ không có việc làm. Họ phải lái taxi. Cô biết mà. Bởi vì mấy người như anh lấy mất công việc của họ. Ờ, chúng ta có thể tiếp tục cho tới khi buổi tư vấn kết thúc. Nhưng nghiệp này anh phải lãnh một mình đó, chứ không phải tôi! Tôi đâu có hứa là tôi cũng sẽ lãnh nghiệp từ bệnh nhân của anh. Nghiệp của anh đã đủ nặng rồi.
Ờ, cứ làm đi. (Tất cả mấy…) Làm đi. Xong. Tôi rất mệt, nên… (Vâng. Một số người bạn có thiên nhãn thông có thể thấy là Mắt Thứ Ba của con bị bịt lại.) Gì cơ? (Mắt Thứ Ba của con bị bịt lại.) À, đúng. (Rồi mình có thể làm gì với nó đây? Ý con là, con siêng năng thiền, con làm việc rất nhiều. Con có thể làm gì đây? Từ hôm qua, vâng, con đã thiền rồi, nhưng còn có thể làm được gì khác nữa?) Không gì. (Dạ không gì.) Đúng. (Cảm ơn Sư Phụ.) Đó là hồi trước nữa, phải không? Tối qua Nó đã được khai mở rồi. Đừng có để ý đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
(Sư Phụ đã nói về bác sĩ. (Hiện) đã 25 ngày rồi mà con vẫn còn gặp vấn đề về tai và con bị chóng mặt. Con đã tham khảo ý kiến của ba bác sĩ, và ai cũng kê thuốc kháng sinh cho con…) Ba cái gì? (Dạ ba bác sĩ.) Ồ, bác sĩ. (Nhưng con không muốn thuốc đó, con đã thử, nhưng không khỏi. Nhưng có một vấn đề con muốn hỏi: Mỗi khi con ở trạng thái tràn đầy năng lượng, năng lượng tâm linh và chữa lành, mọi người đều nói với con rằng con nhanh hơn…) Chóng mặt. (… nhưng con không cảm thấy mình nhanh hơn.) Nhanh hơn về… cái gì? (Nhanh hơn để chữa lành hay tu học.) À, đúng, đúng. Dĩ nhiên rồi. (Và con muốn biết…) Tại sao? Cứ vui hưởng đi. Anh không cần biết, nếu nó giúp anh cảm thấy nhanh nhẹn hơn, thì anh còn sợ gì nữa? Đôi tai – chúng ta không cần chút nào. Đôi tai chỉ nghe những thứ xấu xa trên thế giới này. Chúng ta sẽ tốt hơn nếu không có tai.
Rồi, còn ai nữa? Nhưng nếu anh vẫn còn mấy câu hỏi khác, thì cứ nghĩ thêm rồi quay lại sau. Đừng lo, nhé? Khi những người khác hỏi thì anh sẽ được ưu tiên. (Thưa Sư Phụ, con đến từ Yogoslavia…) Ờ. (… và con muốn dịch cuốn sách này sang tiếng mẹ đẻ của con, tiếng Serbia. Thưa như vậy có bị cấm hay không?) Không cấm! (Dạ không cấm.) Tại sao lại cấm? (Không ạ? Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không cấm gì cả! Chỉ là quyền xuất bản, để khi ai đó lấy nội dung nào đó ra từ sách, rồi tự động in ra, [thì không được]. Khi ai đó sử dụng vì lợi ích chung, thì không sao! (Con không biết mình nên làm gì với cuốn sách này.) Cái gì? (Con nên làm gì với bản dịch này? Con không biết…) Liên lạc với anh ấy, anh ấy có rất nhiều kinh nghiệm. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ờ, không có chi.
Nhưng anh vẫn phải so sánh với (phiên bản) tiếng Anh, vì trong tiếng Pháp, chẳng hạn, họ đã thay đổi rất nhiều. Dĩ nhiên, ví dụ như đôi khi tôi nói rằng khi ăn thịt (người-thân-động vật), con người có lúc bị ảnh hưởng bởi từ trường và năng lượng giống như động vật. Ai cũng biết điều đó. Tôi chưa bao giờ nói trong sách rằng nếu ăn thịt người-thân-động vật, thì con người sẽ biến thành động vật. (Nếu) nói ra “rõ ràng như vậy”, chắc người châu Âu sẽ không thích. Tôi vừa mới phát hiện ra gần đây. Khi họ đưa cho tôi bản dịch đầu tiên, nó đâu có nói như vậy. Nhưng sau đó nó đã đổi, khi họ mang đi in. Và quý vị phải cẩn thận một chút ở đó. Tại vì tôi đã nói rất cởi mở, hơi nhẹ nhàng một chút. Và giải thích một chút, nhưng không như: “Làm cái này, còn không thì chết!” “Làm cái kia, làm cái nọ, nếu không họ sẽ giết quý vị”. Đâu phải như vậy. Như vậy đâu có hay lắm.
Ờ, nói đi? (Dạ xin lỗi.) Được, nói đi. (Con là người Hungary. Sư Phụ có muốn đến Khối Đông Âu cũ không?) Ha, làm sao chúng ta biết được? Nếu đó là Thiên Ý, thì tôi sẽ đến đó. Nhưng ngay lúc này, tôi rất mệt, bây giờ chỉ muốn về nhà, muốn về Nhà. Nhiều khi rất nặng nề, mệt mỏi. Có ai thông dịch ở đây không? Không có hả? (Con xin nói tiếng Anh được không?) Được. Cô nói tiếng Anh hả? (Dạ.) Cô cũng nói được tiếng Đức chứ? Không à. (Rất dở ạ.) Vậy thì nói tiếng Anh đi, tốt hơn. (Có lẽ sẽ thông dịch cho mấy người khác.) Có. Họ thông dịch cho…
(Khi một người làm nghề công tác xã hội,) Ờ. (và người đó phải làm việc rất cực trong những hoàn cảnh rất khó khăn, như nghề của con, thì đó có phải là cách để bù đắp cho nghiệp quá khứ của con mà giờ đây con phải tham gia vào loại công việc rất khó này không, hay con phải nhìn việc này như thế nào? Và thứ hai, khi chúng con giải quyết những vấn đề của người khác, làm sao để chúng con không lãnh một số) Nghiệp (lực phủ định và nghiệp của họ? Con biết rằng chúng con có thể cầu nguyện và niệm Năm (Hồng) Danh và thần chú, nhưng mặc dù vậy, ý con là, vẫn có nghiệp nào đó ảnh hưởng đến mình. Ý con là, câu hỏi này nảy sinh khi Sư Phụ nói về anh ấy. Cảm ơn Sư Phụ.)
Công tác xã hội thì khác vì đó là một loại nhu cầu thiết yếu. Giống như một nhà tâm lý học, một bác sĩ tâm lý. Không vấn đề gì. (Vậy, con có đang bù đắp cho nghiệp xấu quá khứ của con bằng cách phải làm công việc này không? Ý con là, đó là cách thanh tẩy bản thân sao? Con đang hỏi câu hỏi đó hay là…) Không, cô đang giúp mọi người. Chỉ cần nghĩ rằng cô đang làm công việc của Thượng Đế để giúp thăng hoa những người đau khổ. Đó là công việc rất tốt. Dĩ nhiên, rất khó, rất khó. Công việc của tôi cũng khó. Chỉ có cô không biết đó thôi. Cô không biết. (Ồ, còn khó hơn nhiều, vâng ạ.)
Ví dụ, tôi sẽ cho cô biết lịch trình ngày hôm qua. Hôm qua, tôi thức dậy, và rồi… Không. Khi tôi đến, tôi phải nói chuyện với mọi người trước, sau đó tôi rất mệt và kiệt sức, rồi tôi ngủ. Và buổi sáng, chúng tôi phải làm việc với nhóm này và những Trung tâm quốc tế và đủ thứ. Và rồi buổi trưa, tôi phải gặp nhà báo. Buổi chiều, gặp người khác. Tôi phải chuẩn bị bài thuyết giảng của tôi vì phải nói bằng tiếng Đức. Và tôi không muốn mất quá nhiều thời gian vì những câu không rành, nên tôi phải ghi chú lại. Tôi dành cả buổi sáng để làm việc, và nhiều khi cả buổi tối nữa. Và cả ngày tôi bận rộn với việc đó, các ký giả, những người khác và này nọ. Rồi buổi tối, là thuyết giảng. Và sau buổi tối, thì sao? Là Tâm Ấn – Einweihung.
Và khi tôi về nhà, đã khoảng ba giờ sáng rồi. Tôi tắm rửa. Và sau đó tôi gọi điện thoại cho đến bốn giờ sáng rồi thiền. Rồi năm hoặc sáu giờ, tôi ngủ. Đến bảy giờ, 7:30, tôi đã phải dậy và làm việc và gọi điện thoại và sắp xếp nhiều thứ khác. Bây giờ tôi đang gặp quý vị, và tôi sẽ sớm rời đi để đến Bỉ và rất nhiều người đang chờ ở đó nói “Hô! La! Sư Phụ đang đến!” Điều này gây ra rất nhiều rắc rối. Và rồi có một cuộc triển lãm tranh vẽ của tôi, rồi thuyết giảng và sau đó là họp báo và đủ thứ. Phải cống hiến liên tục để trở thành một thiên tài. Đúng, đúng, đúng. Phấn đấu liên tục, cố gắng và nỗ lực liên tục. Không có thiên tài nào, không có Minh Sư nào tại thế ngoại trừ sự cống hiến liên tục. Và đó là điều tạo nên sự khác biệt giữa một người dâng hiến và một người bình thường.
Là công việc khó khăn, nhưng nếu cô thích nó, (Dạ, rất nhiều.) nếu cô vui mừng trước hạnh phúc của người khác, thì đó là cách chúng ta phải làm. (Và sẽ có sự bảo vệ phải không? Ý con là, chúng ta không lãnh năng lượng tiêu cực của người khác.) Cô niệm (Hồng) Danh của Thượng Đế (Dạ vâng.) đã được ban cho cô ngày hôm qua, mọi lúc, kể cả trong khi mát-xa, chữa bệnh, để cô ít gặp vấn đề hơn. Và trong lúc làm việc ban ngày, cô luôn luôn niệm Năm (Hồng) Danh bất cứ khi nào có thể, và điều đó sẽ bảo vệ cô. Và sau đó, khi cô đã quen rồi, nó trở nên tự động. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Photo Caption: Vươn Mình Ra Để Chào Đón Vương Miện Của Sự Sống