Nên người nào càng nổi tiếng sẽ luôn gặp nguy hiểm. Họ sẽ luôn ở trong tình cảnh nguy hiểm, dễ bị tấn công. Không còn nghi ngờ gì nữa. Quý vị kiểm tra cả hai Minh Sư Huỳnh Phú Sổ và Minh Sư Minh Đăng Quang. Minh Đăng Quang là một tu sĩ. Ngài sống rất đơn giản. Tất cả những gì Ngài làm là người ta mời Ngài đi đâu đó, và Ngài tới đó để nói chuyện với họ. Hoặc Ngài đi khất thực để Ngài có cơ hội gặp mọi người và khuyên họ sống thiện lành, tuân theo giáo lý của Đức Phật để họ sẽ không phải đọa địa ngục.
“Media Report from Đất Việt News – June 6, 2024: Đức Huỳnh Phú Sổ thì đã được giải mật trong một thư viện của Pháp ghi lại hồ sơ của một thông cáo ngày 20 Tháng Năm, 1947, của Ủy Ban Hành Chánh Nam Bộ cho biết một phiên tòa đặc biệt đã được thành lập trước đó vào ngày 25 Tháng Tư, 1947, đã lên án tử hình đức Giáo chủ và cái án này đã thực hiện ba tuần sau đó. Riêng Ngài Minh Đăng Quang thì bí ẩn hơn. Cái chết của Ngài vẫn là một ẩn số cho tới hôm nay vì Ngài bị bắt cóc và mất tích”.
“Trích từ ‘Ban Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu’: Sáng thứ Sáu, ngày mùng 1 tháng 2 năm Giáp Ngọ [1954], Tổ sư Minh Đăng Quang đi Vĩnh Long và Cần Thơ trên một chiếc xe 4 chỗ, hiệu Renault do một thiện nam (sau này là Sư Giác Nghĩa) lái. Khi đến bến phà Cái Vồn để sang Cần Thơ, cả hai xe đã được mời về căn cứ Cái Vồn để gặp Tổng Tư lệnh Trần Văn Soái có việc. Đương thời, mọi người thường gọi vị Tổng Tư lệnh này là ông Năm Lửa. Khi đến nơi, Tổ sư đã bị bắt giam hơn hai tháng và từ đấy hàng đệ tử cùng tín đồ không còn được gặp Ngài nữa”.
Vậy mà vẫn có những người ganh tị với các Ngài và sát hại các Ngài. Các Ngài không chỉ chết một cách bình thường. Không. Các Ngài không chết như vậy. Mà các Ngài bị ám sát. Cho nên nếu quý vị nghĩ tôi an toàn, thì xin hãy… tán thán Thượng Đế.
Tới bây giờ, tôi tán thán Thượng Đế, cảm tạ Thượng Đế mỗi ngày. Không phải tôi bận tâm. Có điều quý vị phải chuẩn bị. Tất cả chúng ta sẽ phải ra đi nếu thế giới này bị hư hại, bị phá hủy hoặc tàn lụi theo cách nào đó. Cho nên hãy chuẩn bị. Trong trường hợp quý vị chết, đừng để mình chết đột ngột. Nếu vậy linh hồn quý vị sẽ bị lạc lối, lang thang khắp nơi, bồn chồn, không bình an và không thể về Nhà. Nên hãy chuẩn bị. Hãy cầu nguyện mỗi ngày. Cầu nguyện.
Cầu nguyện để quý vị nhớ Thượng Đế. Quý vị nhớ Minh Sư, Vị Sáng Lập tôn giáo của mình. Và làm cho linh hồn, các tế bào, tâm trí quý vị trở nên thánh thiện hơn, đức hạnh hơn. Cầu nguyện không có nghĩa là quý vị sẽ nhận được điều mình cầu, bởi vì có lẽ quý vị không chân thành, không xứng đáng để được lắng nghe. Nhưng ít ra quý vị cũng nhắc nhở bản thân tại sao mình cầu nguyện, mình cầu nguyện với Đấng nào. Vậy còn hơn là không, còn hơn là không cầu nguyện.
Sám hối, cầu nguyện, tán thán. Ăn thuần chay, xin làm ơn. Chỉ vậy thôi. Làm ơn. Không có khó đâu. Nhiều người còn đói khát và thậm chí không có một miếng để ăn. Vì vậy, ít ra quý vị có thể sống. Có đồ ăn thuần chay, ngon miệng. Quý vị có đủ thức ăn. Hàng triệu người ngày nay không có đồ ăn. Làm ơn, ăn thuần chay. Sống hòa bình. Hối lỗi, ăn thuần chay. Sám hối. Ăn thuần chay. Sống thiện lành. Và tán thán Thượng Đế. Tán thán các vị Minh Sư. Cảm ơn quý vị. Tôi không thể nhấn mạnh cho đủ. Xin lỗi nếu quý vị phải cứ nghe tôi nhắc đi nhắc lại hoài. Nhưng xin hãy làm điều đó. Quý vị không mất mát gì hơn lúc này, quý vị chỉ đạt được rất nhiều, theo nhiều cách tốt đẹp. Làm ơn ăn thuần chay. Sám hối. Làm việc thiện. Tán thán Thượng Đế và tất cả Minh Sư. Cảm ơn quý vị. Thương, thương, thương quý vị.
Ồ, nhân tiện, tôi muốn nói với quý vị một điều trước khi tôi quên. Nếu chúng ta nói về Phật giáo và Thiên Chúa giáo – tôi không thể lúc nào cũng so sánh tất cả các tôn giáo. Tổng cộng, phải mất nhiều thời gian và cần nghiên cứu mới nói được tổng hợp. Nhưng không cần thiết. Tất cả các Minh Sư tôn giáo, bản thân tôi rất tôn kính, tôn thờ, ca ngợi và cảm ơn – mỗi ngày, không phải bây giờ mới nói. Có một số điểm tương đồng giữa các vị Minh Sư. Đôi khi cùng một vị Phật trở lại hết lần này đến lần khác; chỉ là trong những từ ngữ khác nhau. Thí dụ, nếu Chúa Giê-su là Đức Phật tái sinh, họ sẽ không gọi Ngài là “Đức Phật thứ 2”, hay “Đức Phật tái sinh”, hay “Đức Phật tái lâm lần hai”, hay “tái lâm lần thứ ba”, hay gì cả, tại vì họ sẽ không biết về điều đó. Có lẽ một số đệ tử của Ngài biết, nhưng không phải ai cũng biết, vì vậy họ sẽ không gọi Ngài là Phật. Và Chúa Giê-su sẽ không phiền hà để họ gọi Ngài là Phật, bởi vì nếu mọi người không hiểu, không quen với ‘danh từ’ đó, thì nó gây ra nhiều phức tạp hơn. Bất cứ gì ở thời điểm hiện tại, thì cứ giữ trong thời điểm hiện tại.
Ngoài ra, Ngài (Chúa Giê-su) không muốn gây thêm tranh luận, và chứng minh nó, coi ưu điểm khuyết điểm, có và không và… chỉ lãng phí thời gian. Nếu con người không hiểu, thì họ không hiểu. Sau một thời gian, mình đành để tự nhiên. Mình không muốn giải thích bất cứ gì nữa, bởi vì ở nơi này người ta nói như vậy; ở nơi khác, họ hỏi một câu hỏi khác – không bao giờ dứt. Nên, chư Phật hay Chúa Ki-tô biết phải trả lời ai và không trả lời ai. Đức Phật thực sự không thích tranh luận nhiều như vậy. Chúa Giê-su Ki-tô cũng thế.
Nhân tiện nói, có những chư Thánh Hiền hoặc Bồ Tát tương tự cũng quay trở lại. Các Ngài không phải lúc nào cũng cùng một Người, nhưng thường là vậy, chư Bồ Tát quay về Thiên Quốc hay Phật Quốc để nghỉ ngơi rồi trở lại giúp đỡ nữa, giống như các vị Minh sư đôi khi trở lại hết lần này sang lần khác. Cho nên Chúa Giê-su, quý vị có thể gọi Ngài là một vị Phật.
Và điều tương tự là… Thí dụ như vị Thánh xuống trước tôi để điều chỉnh thân thể, đã truyền một số trí huệ vào các tế bào của thân thể để khi tôi xuống, tôi cũng thừa hưởng thêm một số. Tại vì chúng ta luôn có thể dùng thêm trí huệ hoặc lực lượng. Càng nhiều càng tốt trên thế gian này, để mình có thể có đủ khả năng, đủ phước lành đặng mà cứu các linh hồn thoát khỏi thế gian, tại vì đó là một công việc cực kỳ, cực kỳ khó khăn và nguy hiểm. Quý vị thấy biết bao nhiêu Minh Sư đã mất mạng.
Trong kiếp này, tôi cũng đã mất mạng một lần. Nhiều lần, không chỉ một lần – nhưng đôi khi đó là vì nghiệp của thế gian, và ngày nay mình có thể hồi sinh. Và có một lần tôi đã phải chôn sống chính mình và lấy lại mạng sống của tôi lần nữa. Nếu ở lại lâu hơn trong ngôi mộ đó, tôi hẳn đã chết rồi. Nên phải nhanh. Nhưng vẫn như mất mạng và phục sinh lại. Phải được thực hiện theo cách đó. Có lần tôi đã kể quý vị nghe là Minh Sư có thể trả giá bằng mạng sống. Đó là lúc đó. Và một số lần khác trong những tình cảnh khác…
“A Mini Bang to Renew the World – Excerpt from a message from Supreme Master Ching Hai (vegan), Nov. 18, 2023: Tạ ơn Thượng Đế Toàn Năng đã giúp tôi nhớ lại phương pháp này để cứu thế giới. Phương pháp này bao gồm cái chết của vị Minh Sư – hoặc là chết luôn, nếu thất bại; hoặc chết tạm thời, trong thời gian ngắn, rồi vị Minh Sư phục sinh. Sau khi Minh Sư phục sinh thì Minh Sư sẽ có thêm lực lượng. Và rồi, bởi vì cái chết của Minh Sư sẽ bằng cách nào đó xóa đi một số nghiệp chướng, rồi Ngài có thể phục sinh và có nhiều lực lượng hơn để tiếp tục cách này, phương pháp này để cứu nhân loại và Địa Cầu. Nói thì dễ – [nhưng] làm không dễ, không dễ hoàn thành”.
Nhưng rồi, ngày nay, họ không giết mình. Họ không thể. Có điều sẽ có một loại bệnh nào đó hoặc tai nạn hay gì đó để mình phải trải qua gần như chết, rồi trở lại – cùng là một người. Nhưng điều đó không quan trọng. Tôi vẫn còn đây. Chỉ muốn kể quý vị nghe về tình cảnh đó.
Và quý vị có biết Ai là Vị đã đi vào thân thể này khi thân thể này còn là một em bé hơn hai tuổi trước khi tôi đến không? Quý vị không thể đoán được, phải không? Được rồi, tôi sẽ cho quý vị biết. Vị Thánh đã đến trước tôi đi vào phàm thân của em bé là Thánh Phao-lô của Thiên Chúa giáo – Thánh Phao-lô thời Chúa Giê-su. Nhưng trong Phật giáo, Ngài tên là Văn Thù Sư Lợi, Văn Thù Sư Lợi Trí Huệ – trí huệ đệ nhất, một trong những đệ tử Bồ Tát hàng đầu của Đức Phật. Khi ở bên Chúa Giê-su, Ngài là Thánh Phao-lô. Biết không, với Chúa Giê-su, Ngài đã chịu cái chết khủng khiếp – đau đớn, kinh hoàng.
Vào thời Đức Phật, hoà bình hơn. Nhưng thấy không, ở những thời điểm khác nhau, thời kỳ luân hồi khác nhau, nghiệp sẽ an bài những chuyện khác nhau. Ngay cả Đức Phật, dòng họ của Ngài cũng bị tiêu diệt bởi một nghiệp nào đó từ lâu hơn, từ những đời khác, rồi nó biểu hiện vào đời Ngài nên gia đình, dòng tộc của Ngài đã bị tiêu diệt. Và Đức Phật cũng không thể làm được gì nhiều, dù Ngài đã đến ngồi giữa đường chiến trường để ngăn chặn quân địch nước kia đến. Và ba lần Ngài đã thành công, nhưng sau đó thì không. Tôi đoán là ba lần hoặc lần thứ tư.
Lúc bấy giờ, một trong những quan triều xấu của địch đã nhắc nhở ông vua lý do tại sao ông ấy nên đi giết dòng họ Thích Ca, và nhà vua đã làm như vậy. Nhưng sau đó, nhà vua này đã đi giết, sát hại và tra tấn rất nhiều, vô số người – cả phụ nữ và trẻ em – rồi ông vua đó đã đọa địa ngục, địa ngục vô gián, và không bao giờ đầu thai trở lại.
Để tôi xem ông ta còn ở đó không. Bây giờ ông ta ở đâu? Ông ta không còn ở đó nữa; vậy bây giờ ông ta ở đâu? Ồ, ông ta tái sinh thành thân phận giống con người, nhưng ở một đất nước liên tục bị chiến tranh tàn phá. Không phải ở thế giới này, mà ở thế giới khác. Chúng ta còn có nhiều tinh cầu khác, và bất cứ ai gây chiến nhiều sẽ xuống địa ngục trước. Nếu họ giết nhiều người thì họ sẽ đọa địa ngục, địa ngục vô gián. Đôi khi có thể là mãi mãi. Nhưng trong tình cảnh như vậy, một giây trong đời quý vị cũng dường như là mãi mãi.
Photo Caption: Nhìn Hình Ảnh Phản Chiếu Đã Đẹp Rồi, Nhưng Cái Thật Còn Tuyệt Diệu Hơn Nhiều!