Mấy chục năm qua, người ta nói nhiều điều về tôi, liên quan đến tôi; [nhưng] tôi không hề biết họ nói về điều gì. Tôi không có đủ thời giờ để đi khắp nơi tới từng nhà và nói: “Làm ơn, điều này không thật, điều kia không thật”, bởi vì tôi thực sự cũng chẳng quan tâm. Tôi phó mặc mọi chuyện cho Thượng Đế. Và con người, ai có lỗi với tôi, Tòa Án Thiên Đàng sẽ xử lý họ. Tôi thấy một số họ trong tình trạng rất khủng khiếp dưới đó (địa ngục), và tôi muốn đưa tay ra để chạm vào họ, nhưng nghiệp lực cứ thổi họ bay đi theo hướng khác. Tôi không thể đuổi theo họ mãi được. Vì vậy mỗi chúng sinh, mỗi con người, đều phải tự chăm sóc bản thân, phải trưởng dưỡng và bảo vệ chuẩn mực đạo đức của mình. Tôi chỉ có thể nhắc nhở họ, chứ không thể làm giùm họ.
Tên này (Trần Tâm) bị cấm sử dụng tên tôi hoặc phong cách của tôi – bất cứ gì dưới bất kỳ hình thức nào! Ngay cả ngụ ý, như: “Mẹ Đại Dương” hay bất cứ gì như thế. Tên tôi là Thanh Hải, nghĩa là “Đại Dương Thanh Khiết”. Đừng tìm cách ngụ ý đây đó để nhận Phước lành của tôi. Không có Phước lành nào như vậy đi vào tên ác quỷ đó, kẻ chỉ đang cố gắng đánh lạc hướng con người ra khỏi Chánh Đạo và kéo họ vào cõi ác quỷ để sử dụng họ làm nô lệ. Và hắn thậm chí sẽ không đối xử tốt với họ, mà trừng phạt họ vì bất cứ điều gì nhỏ nhặt mà họ không thể làm tốt. Vì vậy, điều này thật khủng khiếp. Đó là lý do Thượng Đế bảo tôi: “Người thế gian phải biết” – chính xác lời của Ngài. Nếu tôi nói dối với quý vị ở đây về điều này, Thượng Đế sẽ trừng phạt tôi trong địa ngục mãi mãi, nói quý vị hay. Tôi không dám vì tôi biết thế giới nội tại. Biết Thế Giới Vũ Trụ. Tôi không dám làm điều gì Thượng Đế không cho phép. Hay Chân Ngã Tối Cao của tôi, Chân Sư, phải cho phép thì tôi mới làm bất cứ điều gì.
Mặc dù Thượng Đế đã bảo tôi nói với quý vị rồi, nhưng tôi vẫn hỏi đi hỏi lại. Rồi cuối cùng Ngài nói: “Người thế gian phải biết”. Vì vậy, tôi đang ngồi đây trong ánh sáng lờ mờ, cố gắng nói với quý vị bằng cả tấm lòng rằng tôi rất tiếc vì bất kỳ cách nào mà chúng lạm dụng quý vị, hoặc chúng lấy đi năng lượng của quý vị, làm bất cứ gì sai trái với quý vị, ngay cả nếu chúng làm hại quý vị trong bóng tối của màn đêm. Tôi xin lỗi. Tôi đã được kể tất cả điều đó, nhưng tôi không có bằng chứng nào để cho quý vị thấy ngoại trừ những thứ hắn mặc, những gì hắn nói, hắn hát và v.v. Ôi Trời ơi, ác quỷ này diễn quá giỏi. Nếu tôi có một đệ tử giỏi diễn kịch như vậy thì tôi xấu hổ lắm, vô cùng xấu hổ, chứ đừng nói chi làm “người kế vị” của tôi. Quý vị biết tôi có gu tốt hơn thế chứ. Cho nên tôi nghĩ quý vị hiểu.
Tôi chỉ lo lắng cho những người khác, bất cứ ai đi theo những ác quỷ này và có thể bị hại theo cách nào đó. Tôi đã cầu nguyện cho tất cả được bảo vệ. Nếu quý vị thực sự không nghe mà đi theo ác quỷ, thì tôi cũng không thể làm được gì nhiều. Tôi chỉ có thể cầu nguyện cho quý vị thôi. Vì đó là cuộc đời của quý vị, linh hồn của quý vị, sự giải thoát của quý vị, sự khai ngộ của quý vị.
Vì vậy, nếu muốn lên cao tới tiêu chuẩn tốt hơn và khai ngộ hơn, thì quý vị có thể lựa chọn. Nhưng không phải với kẻ này, không phải với Trần Tâm. Hắn là một ác quỷ. Hắn không thật. Vì hắn đã vô [thọ pháp] rồi – trước tiên hắn là người thường trú xuất gia của tôi và sau đó hắn nói dối với tôi. Hắn nói rằng hắn bị bệnh rất nặng – mắc một căn bệnh di truyền từ DNA của gia đình và không thể chữa khỏi. Cho nên, tôi đã tin hắn. Hắn nói hắn không muốn ở lại nữa, hắn sẽ đi. Tôi nói: “Được rồi. Chúc mạnh giỏi. Nếu anh cần gì, tôi sẽ cho anh. Nếu anh cần một ít tiền để mua thuốc hay gì đó, hãy cho tôi biết”. Và lần cuối cùng tôi gặp hắn, hắn đem theo vợ và con trai. Lúc nào vợ hắn cũng thúc đẩy hắn bế con, đẩy ngay đến trước mặt tôi. Tôi chỉ nhớ như vậy về hắn. Cũng không biết tên hắn là Trần Tâm. Họ nói với tôi hắn tên “Thơm”. Thơm, giống như chữ trái dứa theo tiếng Âu Lạc (Việt Nam). Vậy căn bệnh di truyền mà hắn mắc phải thực sự có tên là “hoóc-môn”, chúng ta có thể đoán được!
Và đã bao nhiêu năm rồi, kể từ hơn 20 năm qua, tôi chưa bao giờ nghe nói về hắn. Tôi không nhớ về hắn chút nào. Chỉ mới đây có người nói với tôi. Và rồi tôi thậm chí còn viết cho hắn một lá thư nói rằng: “Đừng làm vậy. Anh không có đủ lực lượng. Anh sẽ bị kéo xuống, và những người theo anh cũng sẽ bị kéo xuống. Hãy để họ yên. Đây là một tội rất nặng mà anh đang phạm phải”. Ngay cả nếu hắn là con người thật, không phải ác quỷ – và nếu hắn nhầm lẫn, hoặc ai đó đã đổi lời nói của tôi hoặc giả mạo lời tuyên bố của tôi hoặc ai đó đã nói với hắn điều gì đó, rằng hắn là người kế vị của tôi, nhưng sau khi nhận được lá thư của tôi, lẽ ra hắn phải biết rằng điều đó không đúng chứ. Đáng lẽ hắn phải thay đổi và xin lỗi rồi. Nhưng hắn không làm vậy. Nên, điều đó có nghĩa là hắn thực sự muốn lừa gạt mọi người, lừa dối những người vô tội và dễ tin vì mục đích thấp hèn của hắn, dùng địa vị của tôi để dụ dỗ người khác vào nhóm của hắn vì danh lợi; bề ngoài giả bộ là nhà tu và khéo đóng kịch để che đậy thân phận ma quỷ của mình!
Đâu phải là hắn không nhận được lá thư. Hắn đã nhận được lá thư, và người gọi là thị giả của hắn đã trả lời nhóm của tôi, nhóm giúp tôi chuyển lá thư. Người thị giả đó nói: “Ngài ấy cũng giống thế”, giống tôi – đại khái như vậy. “Ngài ấy cũng đang làm giống vậy”. Nhìn bên ngoài thì có lẽ giống nhau nhưng tất cả đều rỗng tuếch –hắn không có lực lượng đó để ban phúc cho người ta. Hắn có một loại sức mạnh ma quỷ để hút năng lượng của con người, lừa gạt và dụ dỗ họ tin vào hắn ta và cho hắn tiền, cho hắn cơ thể của họ, cho hắn bất cứ gì hắn muốn, ngay cả trong bóng tối khuất tầm mắt và sau lưng người khác! Tôi nói với quý vị những gì tôi đã thấy rõ ràng. Tôi cũng quá xấu hổ không thể diễn đạt thêm nhiều lời! Có lẽ một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Một nhà tu chân thật sẽ không chạm vào bất kỳ nữ tu nào và sẽ không ép buộc những ai theo mình phải đưa cho mình rất nhiều tiền qua những người xuất gia của mình. Và họ thậm chí còn phàn nàn về điều đó một cách công khai trong một bài nói chuyện của hắn. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ tình cờ đẩy ngón tay của mình và rồi tới đó. Rồi tôi nghe người phụ nữ phàn nàn: “Nếu anh ta nói tiền chỉ là giấy, thì tại sao lại để cho những người xuất gia của mình trở nên tham lam và luôn đòi hỏi tiền của họ như vậy?” Đại khái như thế. Tôi đã tắt máy, sau khi hắn gạt chủ đề này sang một bên, với những lời bào chữa như thể đó không phải là vấn đề quan trọng!
Tôi nói với quý vị tất cả điều này, biết rằng làm vậy là bất lợi và giống như quảng cáo miễn phí cho hắn, nhưng tôi phải làm thôi! Có lẽ quý vị có thể tìm lại bài nói đó giỏi hơn tôi. Tôi không biết làm sao để tìm lại. Tôi không biết gì về công nghệ cao này. Nếu tôi làm lạc mất thì lạc mất thôi. Chứ không biết làm sao để tìm lại, nhưng tôi chắc chắn quý vị có thể – trên Youtube. Tất cả quý vị đều có tài công nghệ cao. Tôi không có chút nào. Tôi chỉ có thể làm việc Truyền Hình Vô Thượng Sư mà đã được sắp xếp và chuẩn bị sẵn cho tôi. Khác nữa thì tôi không biết làm sao. Thậm chí không thể viết điện thư. Tôi không có điện thư; không biết cách. Thậm chí không biết cách sử dụng “LINE” (ứng dụng liên lạc). Một lần ở Đài Loan (Formosa), họ đã chỉ tôi cách sử dụng. Và tôi truy cập ứng dụng LINE chỉ để thử vài lần, sau đó không sử dụng nữa. Tôi thường thích nói chuyện trực tiếp hơn, để người ta có thể trả lời trực tiếp và hai người có thể nghe thấy nhau. Như vậy thân thiện hơn. Tôi không biết cách sử dụng mấy thứ LINE. Không dùng nên không biết cách dùng. Đến giờ tôi vẫn chưa biết cách [sử dụng] LINE hay gì cả. Và những năm gần đây, họ có một điện thoại mới cho tôi, và tôi cũng không biết cách nhắn tin. Trước đây, tôi có điện thoại khác, và thỉnh thoảng có thể nhắn tin, nhưng bây giờ thậm chí không biết cách nhắn tin nữa. Vì thế, bất kỳ ai trong quý vị – gọi là người của tôi, hoặc người ngoài không phải đệ tử – đều có thể tìm thấy dễ dàng, rằng người ta phàn nàn.
“(f): Cả gia đình tôi đều tu theo ngài. Theo những gì tôi được biết từ những chia sẻ của những người trong gia đình là từ xưa đến giờ ngài không bao giờ quan tâm đến vấn đề tiền bạc và vật chất. Mỗi khi thiền sinh đến thiền đường, nếu ai cúng dường tiền hỗ trợ ngài, ngài đều không nhận. Đối với cặp mắt của ngài thì tiền giống như một miếng giấy, thậm chí có khi trong người của ngài không có một đồng xu, nhưng ngài cũng im lặng chấp nhận. Ngài kêu đưa cho ban tổ chức hoặc người xuất gia của ngài giữ để dùng nó làm việc Phật sự. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng thì những người học trò của ngài cũng mở lòng tham lam, họ nắm tất cả mọi thứ. Tôi xin hỏi ngài những trường hợp nêu trên chắc ngài đều biết trước sẽ xảy ra, đúng không ạ? Nếu ngài đã biết thì tại sao lại để cho học trò của ngài rơi vào tội nhân thiên cổ, khơi dậy tấm lòng tham lam, sống trong vật chất, sống trên mồ hôi nước mắt của những người mộ đạo. Họ đến với ngài bằng đức tin và tình yêu thương ngài, nên họ không tiếc tiền của mà cúng dường cho ngài. Nhưng cuối cùng lại bị những người học trò của ngài mưu mô, tham lam, ích kỷ chiếm lấy. Những sự việc này có phải xảy ra là do ngài không nghiêm khắc với người xuất gia, để cho người xuất gia bị vật chất lôi kéo rồi sa đà vấp ngã. Nếu lá thư của tôi có gì mạo muội thì xin ngài tha thứ. Nhưng xin ngài hãy giải thích rõ hơn cho chúng tôi được hiểu thêm về vấn đề này. Xin cảm ơn ngài.
(m): [...] Đâu chạy ra khỏi thế gian này, hiểu chưa? Khi con người chúng ta đến với thế giới này hai bàn tay trắng, khi mình ra đi rồi cũng đều là trắng tay. Chỉ là một vật chất thôi đâu có gì mà sư phụ phải gì, phải lo lắng nó, hiểu chưa? Lòng tham con người ai ai cũng đều có cả. [...] Đừng quan tâm đến ai, mà cứ chuyện gì xảy đến cho một cuộc sống của một con người, hiểu chưa? Chạy đi đâu cho ra khỏi cái Tam Giới này, chạy đi đâu cho ra khỏi cái lương tâm của mình. Hiểu chưa? Thôi cứ để tự nhiên nó vậy, OK? Cảm ơn quý vị quan tâm, không có gì phải giải thích cho quý vị cả. Đối với ta không có gì cả. [...]”
Và thậm chí có người còn hỏi tại sao tôi lại làm vậy. Tôi nói: “Tôi chưa bao giờ làm gì hết. Chưa bao giờ thông báo rằng tôi có người kế vị. Chưa bao giờ thông báo rằng tôi đã nghỉ việc”. Đây không phải là công việc mà có thể nghỉ hưu. Tôi ước gì mình có thể. Ước gì mình có thể nghỉ hưu. Khi đó tôi sẽ không phải vừa ăn vừa làm việc; sẽ không phải chạy trong nhà vì thời gian của tôi ngắn ngủi đến nỗi phải tiết kiệm rất nhiều thời giờ – tôi làm vài việc cùng một lúc.
Tôi không có thời giờ. Thậm chí, nhiều khi, tôi cảm thấy đói hơn sau một bữa ăn trưa rất ít, và không có thời giờ để ăn, dù có muốn đi nữa. Tại vì có công việc bên trong tôi phải làm. Phải thiền. Có người kêu cứu khắp nơi trên thế giới, chưa nói đến địa ngục hay ở các tinh cầu khác trong Vũ Trụ. Tôi là một phụ nữ rất bận rộn. Cho dù tôi chỉ nói với quý vị điều đó, thì quý vị cũng biết tôi là người phụ nữ rất bận rộn. Tôi ăn trong khi làm việc. Tôi có cái khăn ướt bên cạnh, để lúc tôi đang ăn mà muốn viết gì đó, sửa gì đó, chỉnh duyệt gì đó trên máy tính thì tôi phải lau tay rồi chạm vào chuột và chạm vào bàn phím.
Và bất kể làm gì, tôi phải gần như chạy. Nhưng vậy cũng tốt. Tôi tự an ủi mình là như vậy giống như tập thể dục trong phòng với cửa sổ hé mở. Một số cửa sổ không thể mở rộng ra được, cho nên tôi có cái gì thì dùng cái nấy. Có rất ít chỗ trống cho tất cả vật dụng ở đây. Và nếu bước vào phòng tôi, quý vị phải đi ngoằn ngoèo vì nó không giống như một căn phòng rộng được trang trí đẹp mắt hay gì cả.
Photo Caption: A, Thật Vui Được Chào Mừng Tất Cả Các Linh Hồn Yêu Thương!