Tôi nghĩ rằng mã cơ thể – cũng như ngoại hình của quý vị – đã có sẵn đó rồi, nhưng quý vị có thể thêm vào bằng cách tu Pháp Môn Quán Âm; chỉ tô điểm thêm, thế thôi. Cũng như gương mặt mình là như thế, nhưng mình có thể trang điểm thêm và thay đổi kiểu tóc, làm mình trông xinh đẹp hơn. Nhưng gương mặt vẫn không thay đổi. Tôi không nghĩ việc tu Pháp Môn Quán Âm sẽ thay đổi mã cơ thể, nhưng nó có giúp ích. Ví dụ, nếu quý vị bị ung thư, nó sẽ giảm bớt hoặc biến mất. Nhiều anh chị em đồng tu chúng ta có những chuyện như vậy. Nó giúp rất nhiều. […]
Nếu thật sự mù quáng như thế, thì quý vị sẽ đạt được. Thượng Đế nhìn xuống, nói: “Trời ơi! Thật là đứa con ngốc nghếch, phải bảo vệ nó thôi!” “Nó muốn quá, rồi trở nên ngốc nghếch, mù quáng như vậy. Thôi, cho nó khai ngộ cho rồi, để nó không chết!” Tôi nghĩ Thượng Đế thấy tội cho tôi.
Có nhớ câu chuyện tôi kể quý vị về hai người đi tìm khai ngộ không? Một người là nhà sư, tu hành rất chăm chỉ. Mỗi ngày, ông dùng dây xích treo một chân lên cây. Và ông treo [chân] lên cây suốt ngày để đạt khai ngộ. Và rồi có một anh chàng khác cũng muốn đạt khai ngộ, nhưng anh không biết phải làm gì. Thế rồi tình cờ anh đi ngang qua và thấy nhà sư dùng dây xích treo một chân lên cây, cứ treo ở đó. Anh ta hỏi: “Ông đang làm gì vậy? Ông đang làm gì thế?” Nhà sư đó nói: “Tôi nghe nói nếu mình treo chân lên cây như thế này, Thượng Đế sẽ thương xót và mình sẽ đạt khai ngộ”.
Người thứ hai nghe xong thì nói: “Ồ thế sao? Tốt!” Rồi anh ta đi tìm bất cứ thứ gì – biết không, vài sợi rơm, rồi anh ta liền bện rơm lại với nhau thành một sợi dây rơm rất đơn giản, rồi anh treo chân lên cây. Anh ta chuẩn bị treo lên thì nhà sư nói: “Trời ơi, anh có ngu không vậy? Anh biết không, tôi dùng dây sắt treo chân lâu lắm rồi mà vẫn chưa đạt khai ngộ. Nếu treo bằng dây rơm như thế, anh có thể bị rơi xuống chết trước khi đạt khai ngộ đó. Anh đi tìm một sợi xích sắt. Sẽ an toàn hơn”. Nhưng anh chàng này nói: “Ồ, tôi không có thời gian để chờ. Thế này được mà”.
Rồi anh ta treo chân lên, và dĩ nhiên anh ta đã làm đứt sợi dây – vốn là rơm và được bện lại một cách khờ dại. Thế là anh ta làm đứt sợi dây, rồi Thượng Đế đến đỡ anh ta, không để anh chết hoặc rơi bẹp trên đá. Thế là nhà sư mà dùng dây xích treo chân phàn nàn. Ông ta nói: “Lạy Chúa, Ngài là Thượng Đế kiểu gì vậy? Ôi Trời ơi! Con đã treo chân bao nhiêu năm rồi mà Ngài chưa hề hiện ra với con. Còn anh chàng khờ khạo này vừa đến với sợi dây rơm, vậy mà Ngài đến hiện ra với anh ta và giúp anh ta, bảo vệ anh ta. Đây là Thượng Đế kiểu gì vậy?” Quý vị biết câu trả lời rồi. Ờ, được rồi. Hy vọng tối nay quý vị không treo chân lên. Chỉ là truyện ngụ ngôn thôi.
Tôi không có câu chuyện nào về chính mình, nên tôi phải mượn những câu chuyện của người khác. Được không, hả anh? Tôi không có những câu chuyện như Chúa Giê-su và Đức Phật, nên tôi mượn. Tôi mượn từ các Ngài. Không cần thiết phải có câu chuyện về bản thân tôi. Đã có rất nhiều [câu chuyện] từ các Ngài rồi; tôi có thể mượn và không bao giờ kể hết. Vào thời Đức Phật và thời Chúa Giê-su, có lẽ các Ngài có rất nhiều thời gian, các Ngài không có gì nhiều để làm. Trong đời này, chúng ta bận rộn. Tức khắc khai ngộ hoặc không có gì hết. Mọi thứ ngày nay đều xảy ra rất nhanh. Không phải sao? Chúng ta phải theo thời, theo thời đại. Được rồi ha?
Còn câu hỏi nào khác không? Hôm nay hơi nghiêm túc hả! (Thưa Sư Phụ, con có một câu hỏi về mã cơ thể. Con muốn biết nếu chúng con tu Pháp Môn Quán Âm thì mã cơ thể có thể thay đổi không?) Mã cơ thể? (Thay đổi sau khi chúng con tu Pháp Môn Quán Âm.) Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ anh phải đi hỏi nhà phát minh. Tôi không nghĩ nó thay đổi, tôi không nghĩ nó thay đổi. À! Tôi không nghĩ vậy vì [tôi] có hai loại tóc, nhớ không, (Dạ nhớ.) mà tôi đã đưa cho bác sĩ [đồng tu]. Tóc bây giờ, tóc mới, mới cắt hôm qua và tóc mà cô Đồng đưa lại – tóc từ lâu lắm rồi, khi tôi còn để một kiểu tóc khác – tóc dài, lâu lắm rồi. Và rồi, cả tóc cũ lẫn tóc mới đều cho kết quả như nhau. Nghĩa là tính từ lúc đó là tôi đã tu lâu rồi, nhưng vẫn không thay đổi. Hiểu không? Cho nên, đó nghĩa là chúng ta không thay đổi; mình sinh ra với nó. Hiểu không?
Nhưng chúng ta có thể thay đổi chấn động lực của mình, thay đổi mọi thứ khác – thêm vào đó. Thêm vào mã cơ thể. Mã cơ thể chỉ là một thứ gì đó vật chất. Nhưng rồi, loại nào đó có thứ nào đó, tôi nghĩ vậy, phải – một loại mã cơ thể nào đó. Nhưng dù sao, anh đồng tu đó có lẽ phát hiện gì đó mới mẻ, và có lẽ anh ấy sẽ báo cho quý vị biết. (Mã cơ thể không hề thay đổi ạ.) (Mã cơ thể không bao giờ thay đổi ạ.) Ồ, cảm ơn anh rất nhiều. Vậy là tôi nói đúng rồi. Tôi nghĩ mình may mắn thôi. Tôi nói đại, mà nó đúng.
Tôi nghĩ rằng mã cơ thể – cũng như ngoại hình của quý vị – đã có sẵn đó rồi, nhưng quý vị có thể thêm vào bằng cách tu Pháp Môn Quán Âm; chỉ tô điểm thêm, thế thôi. Cũng như gương mặt mình là như thế, nhưng mình có thể trang điểm thêm và thay đổi kiểu tóc, làm mình trông xinh đẹp hơn. Nhưng gương mặt vẫn không thay đổi. Tôi không nghĩ việc tu Pháp Môn Quán Âm sẽ thay đổi mã cơ thể, nhưng nó có giúp ích. Ví dụ, nếu quý vị bị ung thư, nó sẽ giảm bớt hoặc biến mất. Nhiều anh chị em đồng tu chúng ta có những chuyện như vậy. Nó giúp rất nhiều.
Đúng không? (Con biết câu này hơi xa với việc tu hành của chúng con, nhưng con hiếu kỳ và xin hỏi Sư Phụ một câu. Người ta nói rằng trung tâm [lõi] Địa Cầu rỗng và bên trong đó có một hệ mặt trời nhỏ và có nhân loại sống trong đó. Vật lý hiện đại cũng nói rằng một vật thể quay sẽ có trung tâm rỗng. Điều này có đúng không ạ?) (Phần trung tâm [lõi] của Địa Cầu này rỗng. Anh ấy nghe người ta nói như vậy. Có phải nó thật sự rỗng, và bên trong không gian đó có thế giới nào đó đang hiện hữu?) Rỗng? Cái gì? (Dạ cái lõi. Phần trung tâm của Địa Cầu.) Của Địa Cầu này. (Bên trong rỗng, và có một thế giới đang hiện hữu ở đó. Điều đó có thật không?) Tôi không biết; chúng ta phải đến đó xem. Anh ấy muốn đến đó xem rồi kể cho tôi nghe. Tôi không quan tâm lắm. Có nhiều thứ hiện hữu ở khắp nơi, hiểu không? Nhiều thế giới hiện hữu cùng một lúc. Không nhất thiết phải ở trung tâm Địa Cầu. Đó là điều mà đôi khi người ta nhìn thấy [từ linh ảnh] bên trong.
Lúc nãy có ai ở đó hả? Và họ ở đằng sau đó và đằng sau đó. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ. Con đã thọ Tâm Ấn bảy năm trước và tuân theo giáo lý của Ngài kể từ đó.) (Con thọ Tâm Ấn bảy năm trước.) (Con vẫn luôn cảm nhận được Tình Thương quan tâm và hy sinh của Sư Phụ, và bây giờ con biết rằng những gì Sư Phụ nói là đúng từ đầu đến cuối.) (Bây giờ con biết rằng mọi điều Sư Phụ nói đều đúng, và con cảm nhận được Tình Thương của Ngài.) Cảm ơn anh. (Thưa Sư Phụ, Sư Phụ đã đến đích của sự tu hành, nơi chỉ có Tình Thương hy sinh và phụng sự lớn lao. Và chúng con, những đệ tử của Ngài, cũng mong muốn nhanh chóng đạt đến đó.) (Sau khi thành tâm tu hành, những gì Sư Phụ có chỉ là Tình Thương và lòng thành; chúng con cũng muốn đạt được tới đó.)
(Con xin hỏi Ngài một câu.) (Bây giờ, có một câu hỏi.) (Sư Phụ nói rằng trong trạng thái Tối Thượng mà Ngài đang ngự, đó là nơi Thượng Đế xuất hiện như vị Minh Sư, hoặc khía cạnh nào đó của Thượng Đế hiện ra cho những ai quanh Ngài. Và Sư Phụ nói rằng hình tướng chân thật của Thượng Đế không thể diễn tả bằng lời. Con muốn biết thêm về điều đó.) (Xin nêu ngắn gọn câu hỏi một lần nữa.) (Sư Phụ đã nói rằng Thượng Đế xuất hiện dưới hình tướng Minh Sư hoặc dưới hình tướng của một người khác hoặc là một phần của những hình tướng này. Con muốn biết thêm về hình tướng thật của Thượng Đế.) (Sư Phụ có nói rằng Thượng Đế được biểu hiện qua thân người, và anh ta muốn biết thêm về sự biểu hiện của Thượng Đế mà không chỉ là thân người.) Chỉ là thân người? (Những gì anh ấy biết chỉ là sự biểu hiện của Thượng Đế qua thân người, nhưng anh ấy muốn biết thêm về điều đó – các biểu hiện khác của Thượng Đế.) Khắp mọi nơi – trong những bông hoa, trong (người-thân)-cá, trong (người-thân)-gà, cục tác-cục tác. Ở những tinh cầu khác, trong những chúng sinh khác nhau. Và trong những tảng đá, trong cây cối.
(Thưa Sư Phụ, con biết điều đó, nhưng Tình Thương lớn lao ấy không đến từ con như nó đến từ Ngài. Con có nhầm lẫn không?) (Con biết điều đó, nhưng những thứ khác không có tình thương như Sư Phụ. Con có sai khi nghĩ như vậy không?) Dĩ nhiên, con người là biểu hiện cao nhất của tình thương trên tinh cầu này. Nó biểu cảm hơn. Những chúng sinh khác cũng có tình thương, nhưng nó bị che và rò rỉ một chút đây đó. Nó ở trong một cái hộp. Cũng giống như đôi khi chúng ta là đệ tử. Chúng ta chưa mở toàn bộ cái hộp, chỉ mở một lỗ hổng đây đó, cho nên tình thương của chúng ta chưa hoàn toàn tỏa sáng. Trong chú gà con có tất cả DNA và tiềm năng của một người-thân-gà, nhưng chú vẫn còn ở trong trứng; vừa mới thò đầu ra một chút. Chú chưa hoàn toàn bước ra thế giới, cũng chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng tương lai chú sẽ là một (người-thân)-gà.