Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Dũng Cảm Hành Động Vì Một Thế Giới Thuần Chay! Phần 2/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nếu quý vị tức giận điều gì đó, từ trường phủ định của quý vị sẽ làm hại người mà quý vị đang hướng cơn giận của mình vào.

Ồ Trời ơi, tôi lại kể quý vị nghe về chó nữa rồi, bởi vì kỳ bế quan này tôi phải chăm sóc chó của tôi. Hai chú đã bị như trầy xước và bệnh do một số tấn công của lực lượng phủ định. Họ che chắn cho tôi; do đó, họ có vấn đề. Tôi không muốn họ làm vậy, nhưng họ luôn luôn làm. Cho nên bây giờ, tôi phải đặt một vòng bảo vệ lên họ. Nhưng hơi muộn, nhưng bây giờ họ đã ổn. Chỉ là lòng tôi thấy rất đau. Trong lúc bế quan, tôi không nên có chó hoặc người nào cả. Tôi không nên gặp ai. Ngay cả những người mang thức ăn mỗi ngày một, hai lần, họ chỉ đặt bên ngoài cổng, và rồi tôi đến lấy khi sẵn sàng. Hầu như tôi chỉ ăn một lần; thế là đủ. Không cảm thấy muốn ăn gì cả. Nhưng tôi cũng bị bệnh. Không có gì nghiêm trọng, đừng lo lắng. Không có gì nghiêm trọng, chỉ là vấn đề nhỏ. Nhưng nếu hôm nay tôi gặp quý vị, thì tôi sẽ có một bệnh nhỏ khác. Không phải tôi ngại hay bận tâm, chỉ là không gặp được. Tôi đã sẵn sàng, và chỉ thị mọi người chuẩn bị sẵn ở Tây Hồ cho tôi để đến gặp quý vị. Lúc này tôi không thể đến (Đạo tràng) Miền Đất Mới. Tôi không thể giải thích. Không thể giải thích với quý vị ngay bây giờ. Có nhiều điều tôi không thể giải thích hoặc nói với quý vị. Ngay cả khi nói với quý vị về hòa bình, như tôi thiền cho hòa bình. Chỉ vậy thôi, và rồi đời tôi trở nên bất an sau đó; quá nhiều quấy nhiễu, quá nhiều rắc rối, quá nhiều chướng ngại. Rồi cũng bị bệnh gì đó, và trì hoãn hòa bình.

Nhưng rất khó tránh. Chúng ta có Truyền Hình Vô Thượng Sư, đôi khi tôi gọi là SMTV. Nhưng mình không thể gọi SMTV bởi vì như vậy sẽ bị trùng với đài SMTV kia. Có một đài SMTV trên thế giới. Nó trong một quốc gia nhỏ, giữa nước Ý. [Tên là] San Marino. Truyền hình San Marino. Tôi nhớ vậy, và họ gọi là SMTV. Có đúng vậy không? Có người Ý, Âu châu nào không? Đó là một quốc gia nhỏ tên là San Marino, hầu như bị thế giới bỏ quên, nhưng họ có tồn tại. Đó là một nơi đẹp. Và họ có đài truyền hình tên là SMTV. Cho nên chúng ta gọi đài mình là Truyền Hình Vô Thượng Sư.

Chúng ta có Truyền Hình Vô Thượng Sư, chúng ta có đội ngũ, mà đôi khi tôi cần nói chuyện với họ về một số… chỉ để liên lạc, và cũng vì họ có một số câu hỏi trong đầu, hoặc họ muốn hỏi tôi. Ngoài ra, đôi khi tôi có cuộc họp với quý vị hoặc buổi họp mặt với quý vị, bế quan với quý vị, rồi chỉ ngẫu nhiên, tự nhiên tôi nói ra. Nói ra trước cả khi tôi suy nghĩ về điều đó bởi vì tâm trí háo hức và ước ao của quý vị. Quý vị muốn biết những gì tôi biết. Muốn biết chúng ta đã làm được những tiến bộ gì cho Địa Cầu. Quý vị muốn biết tiến trình hòa bình đang diễn ra thế nào. Những gì tôi đã làm xong, hoặc những gì tôi đang làm, hoặc những gì tôi sẽ làm? Hoặc những gì tôi đã làm, những gì tôi đang làm, những gì tôi sẽ làm, v.v. Và quý vị đặt câu hỏi hoặc thậm chí không đặt câu hỏi, tôi chỉ thốt ra trước cả khi có thể kiềm chế, mặc dù biết rằng tôi không nên nói với quý vị bất cứ điều gì hết. Thậm chí Thiên Đàng Cao Đẳng đã cảnh báo tôi, các vị Thiên Đế Ihôs Kư đã cảnh báo tôi đừng nói về điều đó; bằng không, tôi sẽ không có hòa bình. Cho dù thế giới có hòa bình, cá nhân tôi sẽ không có hòa bình, trong đời tôi. Tôi đã biết điều đó. Và tôi trải nghiệm loại quả báo bất an này do những gì tôi nói, do vài hoặc nhiều điều tôi tiết lộ với quý vị và với thế giới bởi vì những gì tôi tiết lộ với quý vị, họ sẽ không giữ kín. Ờ, nó sẽ lên truyền hình vì lợi ích của tất cả. À, tôi không ngại. Chỉ là đôi lúc chúng ta phải hy sinh thời gian ở bên nhau, vì tình trạng bất an của tôi tiếp diễn một thời gian.

May mắn là tôi vẫn còn sống vì lực lượng phủ định đã đặt nhiều bẫy ở nhiều nơi khác nhau để tôi rơi vào, những bẫy chết người. Và đôi khi, tôi vô tình đi vào đó, nhưng không hiểu sao những bẫy này đổi hướng tránh tôi. Đó là những gì các Thiên Đàng nói với tôi, các Thiên Đàng Cao Đẳng nói với tôi, các vị Thiên Đế Ihôs Kư cho tôi biết, “Nó đã chuyển hướng tránh Ngài. Nó đã chuyển hướng tránh Ngài”. Ít nhất là hai lần. Và lần này thì tôi tránh. Tôi kiểm tra trước khi đi. Thành ra hôm nay tôi không thể gặp quý vị. Có một số chướng ngại trên đường. Nhé? (Dạ.) Ít ra là tôi vẫn còn đây, và rồi chúng ta có thể có cơ hội gặp nhau vào những dịp khác. Phải không? (Dạ.) Cho dù không gặp nhau, chúng ta luôn ở bên nhau; quý vị biết điều đó mà. Quý vị biết là có thể thấy tôi trong nhà quý vị nếu tỉnh thức. Tôi xin lỗi. Đôi khi tôi đến nhưng quý vị buồn ngủ. Quý vị không ở đó để đón tiếp tôi và rồi khi thức dậy, quý vị nói: “Sư Phụ, Ngài chưa bao giờ đến nhà con”. Tôi luôn luôn ở đó. Đôi khi quý vị quá bận với những chuyện khác hoặc có lẽ tin vào các thực thể khác và quên tôi, vì vậy tôi phải đứng trong một góc và chờ, tới khi được mời. Tôi không thể chưa được mời mà vào. Mình phải lịch sự, không phải sao? Được rồi, không quan trọng. Quý vị biết tôi luôn luôn ở đó cho quý vị, với quý vị, và thương quý vị.

Tôi mừng là chúng ta có thể thậm chí nói chuyện được với nhau. Quý vị thấy, vào thời xưa, mình không thể làm điều này. Ngay cả chỉ vài thập niên trước, chưa từng nghe thấy điều này, không thể tưởng tượng được! Bây giờ, coi này, tôi ngồi đây, tất cả quý vị ngồi đó và chúng ta có thể nhìn thấy nhau. Như quý vị ngồi trước mặt tôi vậy, như tôi ngồi trước mặt quý vị vậy. Không biết hình ảnh của tôi có rõ lắm cho quý vị ở đó không, chứ hình ảnh của quý vị vô cùng rõ. Rõ hả? (Dạ rõ!) Tuyệt vời. Tôi có thể thấy màu tóc của quý vị, màu mắt của quý vị, và mũi, tai của quý vị. Tôi thấy có một tu sĩ ở đó. Tu sĩ Đại Hàn? (Dạ phải.) Chào. (Kính chào Sư Phụ.) Anh còn ở lại, hay đó là người mới? (Dạ.) Ở lại hả? ( Ban làm việc ạ. ) Ban làm việc! Chà! (Dạ. Một tháng rưỡi.) Chà! Anh làm việc gì? ( Sơn ạ. ) Sơn. (Dạ phải.) Tốt, cảm ơn anh. ( Xi măng, bê tông. ) Cảm ơn. Cảm ơn anh. Mấy tu sĩ ở Đại Hàn có làm việc không? Mấy người xuất gia của tôi làm việc. Mấy người xuất gia của tôi, họ làm việc và cố gắng sống tự lập và đóng góp cho thế giới. Họ còn làm việc trong nhà hàng, nấu nướng.

Nhưng hòa bình sẽ đến, cho tất cả. Lại nữa, tôi lại ba hoa nữa rồi. Tôi không phải nhà tiên tri hay gì cả, tôi chỉ cảm thấy rằng đang tiến triển về hướng đó. Phải không? (Dạ phải!) Đúng không? Quý vị có cảm thấy vậy không? Ngoài ra, vì Thiên Đàng nói với tôi, Thiên Đàng Cao Đẳng, Ihôs Kư. Các Thiên Đàng Cao Đẳng khác, Họ không thể luôn luôn giao tiếp được với tôi, nhưng các Thiên Đế Ihôs Kư, bởi vì nơi đó gần ranh giới với Thế Giới Bóng, nên Họ có thể giúp tôi cách nào đó. Nhưng không phải lúc nào cũng [giúp được]. Tôi phải gánh chịu hậu quả của những gì tôi làm cho thế giới. Cho nên, làm điều tốt không có nghĩa mình không gánh chịu hậu quả xấu. Tùy vào mình đang làm gì, tùy vào mình là ai. Nếu chỉ là đệ tử thì không sao. Nếu là Minh Sư, thì sẽ không ổn. Mình phải trả cho đệ tử của mình, cho bất cứ ai mình giúp. Và nếu đó là cho thế giới, thì đó là một lượng hậu quả và nghiệp lớn hơn.

Bởi vì tôi khóc, khóc một mình, trong lúc bế quan hoặc khi tôi làm việc, khi thấy loài vật chịu khổ hoặc khi tôi phải chỉnh sửa nhiều kịch bản cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Và tôi phải chỉnh sửa, hoặc đôi khi chỉnh sửa các đoạn băng hình nếu nó không thích hợp, hoặc nếu còn hoài nghi, tôi phải bảo họ kiểm tra với thực tế. Mặc dù tôi không đọc kịch bản trong lúc bế quan, nhưng tôi phải đọc trước khi bế quan, đọc trước, và rồi về sau, tôi chỉnh sửa lần nữa, sau bế quan. Có lẽ không tốt bằng như khi tôi làm vậy mỗi ngày, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì. Ngoài ra, tôi đào tạo họ, để ít nhiều chúng ta đi đúng hướng, cho những ngày hoặc những lúc tôi vắng mặt. Tuy vậy, dù (trong lúc) bế quan, đôi khi tôi gọi họ, vì tôi thoáng thấy điều gì đó không đúng trên truyền hình, trên màn ảnh Truyền Hình Vô Thượng Sư. Vì vậy, tôi vẫn cần gọi họ và nói chuyện ngắn gọn, bởi vì tôi không biết cách gửi điện thư. Lúc bế quan, tôi không dùng mấy thứ đó. Nhưng đôi khi tôi có thể dùng điện thoại. Bởi vì lúc tôi bế quan, đôi khi ở khu vực hẻo lánh, điện thoại không hoạt động. Rồi tôi phải đi ra ngoài đâu đó mà sóng điện thoại lúc có lúc không, nhưng ít ra cũng nhận được. Và rồi có lẽ tôi có thể dùng vài cái điện thoại lỗi thời để có thể gửi tin nhắn. Điện thoại mới, tôi chưa biết cách gửi tin nhắn. Có biết cách nhưng rồi tôi quên. Phải học lại nữa, nhưng không bao giờ có thời gian. Cái gì tôi cũng phải hoãn lại hoãn lại, hoãn lại, cho tới khi không hoãn được nữa vì thế giới. Ưu tiên cho thế giới trước. Và quá nhiều thứ tôi phải lo liệu. Vì thế, không phải lúc nào cũng có thời gian để học hỏi thêm. Nhưng tôi sẽ phải học, để được tiện lợi hơn.

Tôi không cho nhiều người biết điện thoại của tôi. Không ai biết điện thoại của tôi. Khi nhắn tin, người ta phải biết số điện thoại của mình. Có lẽ tôi phải học làm vậy, ít nhất bằng cách nào đó. Để sau đó tôi có thể nhắn tin ít nhất cho một người. Nhưng thậm chí không có thời gian để sắp xếp mấy chuyện này. Tưởng tượng coi? Tưởng tượng coi. Tôi nghĩ kỳ bế quan này có thể làm được, có nhiều thời giờ hơn, nhưng rồi hai chú chó bị bệnh. Một chú chó hơi nghiêm trọng. Quý vị biết, Good Love, chú thật lớn, và tôi phải chăm sóc chú. Và khi cần phải đi lên dốc, thì chúng tôi phải dùng xe gôn để mang chú lên, vì nếu tôi không để chú (đi) lên, thì có lẽ chú lâu lành bệnh hơn. Cho nên, chú gặp tôi mỗi ngày. Tôi có thể chữa cho chú nhiều cách khác nhau. Nhưng điều đó cũng cản trở bế quan của tôi và rồi vì vậy mà tôi cũng bị một số vấn đề. Còn mấy chú chó khác nữa. Chó này cắn chó kia. Không nghiêm trọng lắm nhưng tôi vẫn cần an ủi tinh thần của cô chó, sức khỏe tinh thần và tình cảm của cô chó. Và rồi tôi hỏi cô chó đó: “Tại sao con làm vậy?” Cô chó nói: “Không muốn”. Đây chính xác là lời của cô chó nói với tôi: “Không muốn, nhưng bị lực lượng phủ định thúc ép”. Và việc đó thậm chí là bởi một người. Tôi không muốn nêu tên ở đây; một trong các đệ tử của tôi. Nhưng không phải tôi trách anh ta hay gì hết. Chỉ là nếu mình tức giận điều gì đó, từ trường phủ định của mình sẽ làm hại người mà mình tức giận. Chó của tôi rất mạnh, nhưng họ phải nhận lãnh [lực phủ định]. Và tôi vô cùng đau buồn.

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/5)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android