Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Hãy Biết Đâu Là Minh Sư, Nhà Sư Hay Linh Mục Thật, Phần 4/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Sau khi tôi kết hôn, xuất gia, đi tu, rồi từ bỏ bộ áo xuất gia để đi làm việc ngoài đời, gần gũi với mọi người hơn và cũng làm kinh doanh để duy trì công việc của chúng tôi, để tôi không phải dựa vào những người kêu bằng đệ tử của mình. Ngoài ra, khi tôi mặc áo cà sa Phật giáo, nhiều người chỉ trích tôi quá chừng, nói rằng tôi muốn lấy đi đệ tử của họ hay gì đó. Tôi không thể mặc y phục Công giáo hoặc các loại y phục truyền giáo khác vì có lẽ tôi cũng sẽ gặp vấn đề tương tự. Vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ chỉ mặc quần áo bình thường hoặc mặc trang phục do chính mình thiết kế để vừa có thể làm người mẫu vừa bán hàng.

Và Thượng Đế đã an bài cho tôi kiếm đủ tiền để trang trải cho bất cứ việc gì tôi muốn làm và giúp một số người khác – chăm sóc đội ngũ của tôi, một số thành viên đội ngũ của tôi, một số người xuất gia theo tôi, những người nghèo hoặc thiếu thốn, hoặc những mục tiêu từ thiện khắp nơi. Và tôi vui với điều đó. Nhưng tôi không có một căn nhà lớn hay bất cứ gì, trường hợp quý vị nghĩ tôi dùng tiền để có một căn nhà tốt. Lần trước tôi đã nói với quý vị rằng căn phòng của tôi rất nhỏ, chỉ có một phòng, giống như một phòng studio. Nếu thuê phòng studio thì sẽ rẻ hơn so với thuê nhà hoặc thuê căn hộ. Phòng studio cũng sẽ có một phòng vệ sinh và nhiều thứ khác. Quá dễ. Và nếu nấu ăn đơn giản, thì cũng có thể nấu trong phòng studio đó. Chắc tôi cũng có một tấm hình cho quý vị xem để quý vị thấy tôi sống như thế nào.

Ờ. Tôi sống ở đây trong một phòng, như đã nói với quý vị. Hình đầu tiên là toàn thể căn phòng, từ chỗ thiền, nơi nghỉ ngơi suốt tới cuối căn bếp. Hình thứ hai là từ góc cuối của căn bếp; có cửa trước. Căn bếp nằm ngay tại cửa trước và đối diện với phòng tắm bởi vì phòng tắm có quạt thông gió và cửa sổ. Hình thứ ba để chỉ cho quý vị thấy, khi tôi đóng tấm vách ngăn, thì căn bếp và phòng tắm được tách khỏi khu sinh sống, nơi tôi ngồi làm việc, cũng là nơi thiền và nghỉ ngơi. Và hình thứ tư là phòng tắm – tuy nhỏ nhưng đủ cho tôi rồi. Giờ quý vị biết nơi ẩn náu bí mật của tôi rồi. Hy vọng quý vị không kể cho quá một trăm người nhá.

Và nói quý vị biết, nếu sống như vậy, quý vị sẽ cảm thấy rất vui. Đối với tôi, vui vì tôi có mọi thứ trong tầm tay vì tôi rất bận rộn. Thời gian của tôi rất quý báu. Cho dù không bận, tôi cũng phải thiền rất nhiều và tôi không muốn phải đi từ phòng này sang phòng khác để tìm những thứ tôi cần, nếu mà tôi có một căn nhà. Cách tôi sống hiện nay, hay gần đây, trong mấy năm nay khi tôi bế quan, hầu như lúc nào cũng vậy. Dù có đổi chỗ khác thì cũng đơn giản như vậy thôi. Chỉ cần một căn phòng là đủ, tại vì sống một mình thì không cần gì nhiều – chỉ một vài bộ quần áo, một ít đồ ăn và một góc nhỏ để có thể làm việc. Tại vì tôi làm việc rất nhiều với đội ngũ Truyền Hình Vô Thượng Sư, và nếu tôi cứ đi từ phòng này sang phòng khác để tận hưởng và thư giãn, thì thật sự, tôi không bao giờ có thời gian để làm thêm công việc bên trong, công việc thiền định cho thế giới.

Nếu tôi ở một mình và không phải làm người gọi là Minh Sư thì tôi không phải làm việc vất vả như vậy. Tôi sẽ tận hưởng thời gian của mình, giống như những ngày tôi được “nghỉ phép”. Một vài ngày; tôi nghĩ khoảng bốn hoặc năm ngày, đại khái vậy. Ồ, đó là Thiên Đàng. Là Thiên Đàng; nếu tôi ngồi thiền, là xong, tôi nhập định liền. Thật bình an và vô cùng... Không biết nói sao với quý vị. Chỉ hoàn toàn hỷ lạc, sung sướng và bình an thôi. Và vài ngày sau khi tôi bắt đầu làm việc lại thì không còn được vậy nữa. Không còn bình an và tự tại như vậy nữa. Tôi vẫn tiếc nhớ những ngày đó khi [thân thể] suy sụp và cần được nghỉ ngơi. Tôi nhớ những ngày đó rất nhiều. Nhưng mình không thể ích kỷ và chỉ nghĩ đến bản thân. Ước gì tôi có thể ích kỷ và chỉ nghĩ cho bản thân thôi.

Lối sống của tôi, nhiều khi tôi không có đủ thời gian để uống thuốc. Hoặc nếu bị bệnh, tôi chỉ nói: “Được rồi, hãy khỏe lại”. Tôi tự nhủ: “Hãy khỏe lại, khỏe lại, khỏe lại đi”. Và rồi bằng cách nào đó, có hiệu quả. Ồ, không phải lúc nào cũng được – không được, khi tôi ở gần các đệ tử hay mọi người, hoặc giảng pháp, hay trò chuyện, hoặc khi bế quan với đệ tử; càng có nhiều người thì tôi càng không thể khỏe được. Nhưng nếu tôi nghỉ ngơi sau đó thì có thể bình phục. Nhiều khi không thể, và rồi thân thể sẽ cần phải có bác sĩ hoặc tiệm thuốc, điều mà tôi không thích bởi vì thuốc thì tốt khi nó chữa khỏi bệnh, nhưng nó cũng để lại một số dấu vết bất lợi trong người mình. Cho nên tôi không thực sự thích thuốc. Hồi tôi còn nhỏ, cha tôi luôn phải thật sự ép tôi uống bất kỳ loại thuốc nào mà ông cho là tôi cần. Đôi khi ông phải ghì tôi xuống sàn và mẹ tôi phải giữ tôi trên sàn, và họ phải dùng muỗng để cạy miệng tôi đặng đổ thuốc vào. Tôi thật sự vô cùng miễn cưỡng khi uống bất kỳ loại thuốc nào từ cha tôi đưa.

Còn ngày nay, tôi tự nguyện, nếu tôi biết mình không thể tự chữa lành kịp vì còn có việc khác phải làm. Mình có thể tự chữa lành mọi bệnh tật nếu có đủ thời gian để thư giãn và không lo lắng về bất cứ gì, không chịu bất kỳ trách nhiệm nào – và nhất là khi mình thiền đủ – thì cơ thể sẽ tự chữa lành. Cơ thể sẽ làm được! Và đây là điều xảy ra nhiều lần với tôi khi có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Khi tôi hãy còn ít đệ tử hơn, thì thậm chí không cần nghỉ ngơi. Nó sẽ lành rất nhanh, bất kể gì đã xảy ra. Hoặc tôi chỉ cần dùng một ít thuốc thiên nhiên chữa cảm lạnh, hoặc tập thể dục, hít thở hoặc thiền thêm, hoặc đi dạo trong rừng hoặc rừng cây ngoài trời. Thì tôi khỏe lại rất nhanh, trong vòng hai ngày, hoặc ba, bốn ngày. Ngày nay thì không như vậy. Còn tùy – còn tùy vào đủ thứ.

Đức Phật nói rằng khi Ngài nhập Niết Bàn, sau 500 năm Chánh Pháp (Giáo lý Chân thật), của Đạo Pháp hưng thịnh, thì 500 năm kế tiếp vẫn còn Pháp tốt, và 500 năm kế tiếp nữa thì Pháp chỉ mang tính tượng trưng, và rồi 500 năm kế tiếp Pháp vẫn mang tính tượng trưng, [nhưng] 500 năm cuối cùng sau khi Đức Phật nhập Niết Bàn, đó là Thời Mạt Pháp, tức là bây giờ. Nếu chúng ta tính toán, thì là bây giờ. Đã hơn 2.500 năm rồi, sau khi Phật nhập Niết Bàn. Cho nên, hiện nay là Thời Mạt Pháp. Và Đức Phật nói rằng trong thời này, tất cả lực tà – dẫu sao đó là Ma Vương – thân nhân và con cái của y sẽ đi vào hệ thống Phật giáo và cũng trở thành tăng ni.

Quý vị sẽ ngạc nhiên khi nghe nói thậm chí có ni cô ở Âu Lạc (Việt Nam) đi chơi cờ bạc rất nhiều, v.v. và có một số nhà sư thậm chí ăn thịt người-thân-chó. Ôi chao, A Di Đà Phật! Tôi hy vọng chỉ là lời đồn đại, nhưng họ có chụp hình và đủ thứ về chuyện đó.

“(Ăn cầy tơ 7 món) Hôm nay, chúng ta ăn thịt chó và chó cực kỳ ngon. Chó thì có 7 món thịt chó. Thịt chó cực kỳ ngon và bổ. Xưa tới giờ ai cũng nói: “Thầy chùa ăn thịt chó”. Thì hôm nay chúng ta sẽ có quay một clip, cũng như coi phim “Thầy chùa ăn thịt chó”.”

Đó không chỉ là chuyện tán gẫu bên ngoài cửa sổ nhà tôi với láng giềng hay gì cả, điều mà tôi không bao giờ làm, dĩ nhiên. Và cửa sổ của tôi không thể mở được; chỉ có thể mở phần trên cùng. Không thể mở bằng điện hay bất cứ gì – mà phải… Tôi rất thấp, nên phải trèo lên ghế, một ghế đẩu nhỏ, để mở phần trên của cửa sổ. Và cách duy nhất có thể ra khỏi nhà, ra khỏi phòng, là đi qua cửa chính. Không thể ra từ cửa sổ và không thể mở nó ra được. Tôi nghĩ người ta làm cách này là để đảm bảo an toàn. Nhưng tôi thích sống trong nhà kho hơn hay nơi nào đó tương tự. Nếu có thể thì tôi luôn sống vậy.

Nếu có một khu vườn và một nhà kho, tôi sẽ tới sống trong nhà kho. Mùa hè nó mát hơn. Mùa đông thì chỉ cần một cái máy sưởi rất nhỏ. Không cần phải lãng phí nhiều tiền cho việc sưởi ấm hoặc làm mát cả căn nhà. Nhưng tôi phải chấp nhận bất cứ thứ gì tôi có được trên đường, bất cứ nơi nào tôi đi. Ở đâu tôi cũng thấy vui miễn là có đủ bình yên và an toàn để làm việc, để có thể kết nối với quý vị qua mạng, qua Truyền Hình Vô Thượng Sư của chúng tôi. Thì ít ra quý vị cũng biết rằng tôi vẫn còn đây và âm thầm chăm sóc quý vị, và không cần phải ngồi với quý vị kể chuyện cho quý vị nghe và những thứ như thế.

Ngày nay quý vị luôn có thể đọc nhiều truyện. Có thể mua sách, hoặc có thể tìm trên mạng, và sẽ tìm thấy bất cứ gì quý vị muốn. Ngày nay rất thuận tiện. Tôi phải cảm tạ Thượng Đế và tất cả Minh Sư của mọi thời đại cho tất cả những tiện nghi và công đức mà chúng ta có được. Nhưng cũng có mặt trái của nó, vì càng thoải mái, chúng ta càng muốn cái này cái kia như người láng giềng, rồi chúng ta quên cách sống tâm linh mà chúng ta nên sống. Chúng ta nên sống cuộc đời tâm linh, chứ không phải cuộc đời vật chất. Lối sống vật chất là chỉ để giúp chúng ta duy trì bản thể vật chất, thân thể này, để chúng ta có thể tiếp tục tu hành, có thể tiến lên đẳng cấp cao hơn của cõi giới tâm linh, cũng để giúp tha nhân xung quanh mình, chứ không chỉ giúp bản thân thôi.

Photo Caption: Chẳng Phải Thượng Đế Là Nghệ Sĩ Giỏi Nhất Sao!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (4/10)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android